Chương 11: (Vô Đề)

Nam Phong quán có quy định, lúc tiếp khách không được chống lại bất kì mong muốn nào của khách nhân, nếu không sẽ căn cứ theo tội bất tuân khách nhân để tiến hành xử phạt. Xử phạt bình thường phân thành hai loại: phạt về thể xác và phạt ngân lượng, cái trước thường dùng cho sai vặt và chạy đường, lúc Lý Tĩnh Huấn vừa mới tới nhận không ít đau khổ, cái sau thường dùng cho quan nhân, thân thể bọn họ trân quý, một chỗ tổn hại đều có thể ảnh hưởng đến chuyện làm ăn về sau, cho nên định tội ngân lượng, theo đó, bất kể khách nhân cho ở ngoài mặt hay bí mật thưởng cho quán đều có thể thông qua tội danh này thu lại tiền. Nhóm quan nhân vì thế mà rất sợ hình phạt này.

Chiết Chi trực tiếp bị hạ thẻ bài bảy ngày là chuyện không ai ngờ tới.

Bảy ngày hoàn toàn không thu được tiền, lại một ngày không treo bài, người tài mới nổi mọc lên như nấm, người người đều tranh đoạt khách nhân, những khách quen ngày xưa đều có thể bị người khác cướp đi, trong đó ẩn chứa hậu quả khôn lường.

Đều nói, là Phong Nguyệt trực tiếp ra chỉ thị. Trong Nam Phong quán người có tiếng nói nhất ngoại trừ ông chủ ra thì chính là Phong Nguyệt đầu bảng cao quý, đỏ thấu thành Biện Kinh bảy năm.

Lý Tĩnh Huấn dẫm lên giày vải, chạy thẳng vào tiền sảnh, trong sảnh lớn đã bu đầy người. Chiết Chi quỳ trên mặt đất, âm thanh nghẹn ngào cầu xin: "Phong Nguyệt thiếu gia, ngài tha cho ta đi! Sau này Chiết Chi sẽ tận tâm hầu hạ Hoàng gia, không dám có chỗ nào không chu đáo…"

Phong Nguyệt đứng trên cao nhìn xuống, thần thái kiêu căng nói: "Treo bài hay không treo bài không có gì khác nhau, chút bạc của ngươi còn không đủ nhét kẽ răng, không bằng sớm đi nghỉ ngơi đi." 

Dứt lời, quay người muốn đi, Chiết Chi nhào tới ôm lấy chân hắn, đau khổ cầu xin nói: "Phong Nguyệt thiếu gia, nếu như Chiết Chi không treo bài thì sẽ không có tiền trợ cấp người nhà, trong nhà ta còn có cha mẹ, có ba người ca ca, cha ta ngã gãy chân, chỉ có thể ngày ngày nằm trên giường, mẹ ta may vá cho người ta mắt đã kém, các ca ca ngay cả cưới vợ cũng không cưới nổi.

Nếu không phải ta có chút bạc đó, chỉ sợ người một nhà đều không có cơm ăn, van cầu người…"

Phong Nguyệt chán ghét một cước đá văng y, Chiết Chi muốn nhào lên lại bị Tiểu Sơn nhảy ra dẫm lên bàn tay, Chiết Chi kêu rên một tiếng, bất động trên mặt đất, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Phong Nguyệt hừ lạnh một tiếng, lúc quay người, bị một đôi tay nắm chặt góc áo. Lý Tĩnh Huấn trợn tròn hai mắt nhìn hắn chằm chằm nói: "Người…Người vì sao ức ***** người yếu thế?"

Khoảng thời gian ngẩn người trong Nam Phong quán, Lý Tĩnh Huấn cũng rất rõ ràng muốn bình an trải qua, có vài người phải tránh không thể trêu vào, nhưng hôm nay y lại không nghĩ được nhiều như vậy. Chiết Chi là người *****ên đối xử tốt với y khi y vào đây, thậm chí trong suốt mười bảy năm là hoàng tử y cũng chưa từng trải qua mùi vị có một người bạn, nhìn bạn mình quỳ gối cầu xin dưới chân kẻ khác, trong lòng Lý Tĩnh Huấn không khỏi dâng lên một cơn tức giận, cơn tức giận này khiến y đứng ra.

Phong Nguyệt nhìn Lý Tĩnh Huấn, có chút ngoài ý muốn, nửa ngày mới nói: "Tiểu công tử thân mềm thịt quý từ lúc nào học đòi làm anh hùng, ra mặt vì kẻ khác vậy?" Hắn chậm rãi xích lại gần nói: "Ngươi coi mình là ai chứ?"

Lý Tĩnh Huấn ép bản thân nhìn thẳng vào cặp mắt kia, ưỡn ngực nói: "Rõ ràng y nhận hết vũ nhục, người còn muốn bắt ép y, là kiểu đạo lý nào chứ? Chẳng lẽ người hận y đoạt khách của người." 

Thoạt đầu, Lý Tĩnh Huấn từng nghe nói vị Hoàng gia kia là một trong những người theo đuổi Phong Nguyệt, thường đến Nam Phong quán ủng hộ hắn, đầu óc y nóng lên vì vậy mà thốt ra lời này.

Tiểu Sơn lập tức nhảy ra nói: "Ngươi là đồ mắt chó mù lòa, thiếu gia nhà ta có thân phận gì chứ? Người theo đuổi y có hàng vạn người, tên nô tài này không hầu hạ được khách nhân, đáng đời bị phạt."

Phong Nguyệt không muốn nhiều lời chuẩn bị đẩy ra bàn tay đang nắm chặt tay áo kia, Lý Tĩnh Huấn lại vẫn không thả ra: "Y còn có người trong nhà phải phụng dưỡng, ngươi…ngươi hại người như vậy, không sợ tương lai sẽ bị báo ứng sao?" Nhịn nửa ngày cuối cùng nói ra những lời này, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.

Tiểu Sơn xông lên xách áo của Lý Tĩnh Huấn lên, ném tới dưới hiên, Chiết Chi khóc đỏ hoe mắt, không ngừng dập đầu: "Phong Nguyệt thiếu gia khai ân, là lỗi của ta…đều là lỗi của ta…" Mọi người vây quanh kín ba tầng trong ba tầng ngoài, còn sớm mà đã tụ tập chật kín như nêm, chỉ thấy mọi người bàn tán xôn xao: "Ngay cả người thành thật như Chiết Chi cũng bị hại, tiếu tử mới tới này sợ là sao chổi…"

"Đúng đấy, ai dính dáng với nó đều không gặp được chuyện gì tốt, cách xa nó một chút…"

Phong Nguyệt đẩy Tiểu Sơn ra, từng bước một đi đến gần Lý Tĩnh Huấn, ánh mắt như dao, như muốn cắt người ra thành từng mảnh: "Đau lòng, bản thân mình còn khó bảo toàn, còn nhớ đến y?"

Lý Tĩnh Huấn đứng lên, tiếp đón cặp mắt bén nhọn kia, không né tránh: "Người chính là hận y đoạt khách của người, người đã tiếp không hết khách, người người tranh đoạt thẻ bài của người, vì sao chỉ một đêm với y mà người cũng không thể tha thứ?" Bàn tay hạ xuống trong ống tay áo của Phong Nguyệt nắm chặt đến mức trắng bệch, ngực phập phồng, con mắt như muốn bốc hỏa, nhìn kĩ lại thoáng qua một thần sắc không rõ ý vị.

Tiểu Sơn vung quyền đánh vào má phải của Lý Tĩnh Huấn, gương mặt lập tức sưng phù, khóe miệng chảy ra máu tươi. Chiết Chi nhào tới giữ chặt Tiểu Sơn, lại cũng hứng một cước. 

Tiểu Sơn vừa đạp vừa chửi rủa: "Cái thứ nô tì, thiếu gia nhà ta còn không trị được ngươi?"

Chiết Chi co quắp trên mặt đất, hai tay ôm đầu, người xung quanh phát ra âm thanh tấm tắc, nhát gan che mắt, không dám nhìn, còn lại hoặc cắm đầu bỏ đi, hoặc hiếu kì quan sát. Lý Tĩnh Huấn hô to một tiếng, tiến lên ôm lấy Chiết Chi, gắt gao bảo vệ y, nắm đấm như mưa rơi xuống, thân thể Lý Tĩnh Huấn nho nhỏ một mực ngăn phía trước Chiết Chi, hai người ôm thành một khối.

"Được rồi, được rồi, cũng không chê mình khó coi." Một người đàn ông y phục hoa lệ đi tới, tú bà đi phía sau gã, dáng vẻ kính cẩn nghe theo, mọi người ở trước mặt gã đều tự động nhường đường, ngay cả Doãn Tiểu Sơn cũng dừng lại, lùi về bên cạnh Phong Nguyệt.

Chiết Chi khóc quỳ xuống nói: "Cha, Chiết Chi sai rồi, là một mình Chiết Chi làm sai…" Người đàn ông kia không thèm nhìn y, khóe miệng ngậm cười, nói với Phong Nguyệt: "Nếu thấy khó chịu thì mang xuống đánh tay cho hả giận, quỳ thêm mấy canh giờ cũng được." 

Tú bà tiếp lời: "Hạ thẻ bài bảy ngày, sợ rằng sẽ ảnh hưởng việc làm ăn trong quán, Phong Nguyệt, ngươi muốn phạt ai ông chủ chưa từng nói nửa câu, chỉ là…vẫn nên nghĩ cho đại cuộc."

Từ khi người đàn ông xuất hiện, tất cả mọi người đều rất cung kính cúi đầu nghe theo, trong đám người, chỉ có Phong Nguyệt vẫn không thay đổi dáng vẻ kiêu căng, khẩu khí cũng không giảm đi: "Cha lớn là đang chê ta không kiếm được tiền, không nuôi nổi Nam Phong quán này, cũng được, ngày mai cứ việc mang ta bán ra ngoài, Phong Nguyệt tuyệt không có nửa câu oán hận." Lời này vừa nói ra, người ở chỗ này đều khẽ nhúc nhích, khóe miệng tú bà giật giật, cố nặn ra nụ cười nói: "Nói gì vậy chứ?

Ông chủ đau lòng nhất là ngươi, ngươi nói như thế không phải sẽ khiến ngài thất vọng sao?"

"Thất vọng hay không thất vọng ta không lo được, lời ta nói sẽ không thay đổi, má Vương nếu cảm thấy ta chướng mắt, thì cứ đi tìm người mới đến, mai ta sẽ thu thập đồ đạc, vừa hay, để cho Mị Ly kia phất lên, cũng không uổng công má dạy dỗ."

Mặt Vương ma ma lập tức đen đi, ngay cả lời nói cũng không nói nổi, chỉ căm tức nhìn bóng lưng Phong Nguyệt rời đi, quay đầu nói với ông chủ: "Ngài nhìn, dáng vẻ hắn như giờ đều do ngài chiều, ngài còn mặc kệ không quản, vô pháp vô thiên…" Người đàn ông thở dài, liếc nhìn bóng lưng đi xa, ánh mắt giống như mang điều phức tạp không rõ, cũng quay người đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!