Chương 10: (Vô Đề)

Ban đêm, đèn đuốc sáng trưng, tiếng sáo trúc và dây đàn vang vọng khắp Nam Phong quán, những khúc nhạc trụy lạc kéo dài suốt đêm không ngớt.

Từng mâm sơn hào hải vị từ sau bếp được đưa lên phòng khách, giò heo ướp lạnh, vịt say hoa, cà tím áp chảo,…

Lý Tĩnh Huấn bưng khay, chân đi như bay.

Y vừa mới rẽ vào khúc ngoặt hành lang, liền bị một âm thanh ác ý gọi lại. Lý Tĩnh Huấn quay lại nhìn thấy Tiểu Sơn đứng bên trên bậc gỗ, cách y hai bước, vẻ mặt kiêu căng.

"Nước của thiếu gia đã đun xong chưa mà lại lười biếng rồi!"

Lý Tĩnh Huấn biết người này ỷ vào mình là tiểu đồng của Phong Nguyệt nên không coi ai ra gì, phần lớn thời gian người bên dưới đều sợ gã. Phong Nguyệt mỗi lần trước khi treo thẻ bài đều phải tắm rửa, bản thân y không hiểu sao lại bị bắt đi làm việc này, mỗi ngày đều phải đun nước hai lần, đêm nay y đi đun nước, vừa châm lửa đã bị người ở sau bếp gọi đi hỗ trợ truyền thức ăn.

Y bĩu môi nói: "Nước đun giờ này chắc đã dùng được rồi. Ta truyền đồ ăn xong sẽ xách nước lên trên."

Tiểu Sơn trừng mắt nhảy lên: "Hả? Còn dám để thiếu gia chờ ngươi? Nhanh đi chuẩn bị đi, nói cho ngươi biết, nếu lát nữa ta đi vào không thấy thùng tắm đầy nước, ngươi sẽ thành điểm tâm của ta."

Lý Tĩnh Huấn nhìn bóng lưng bốc hỏa của Tiểu Sơn, nhíu mày.

"Ngươi ở chỗ này làm gì? Không phải ăn vụng đấy chứ?" Chiết Chi không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, cười hì hì trêu chọc y, sau đó nhanh chóng phát hiện điều không hợp lý: "Làm sao thế? Lại có ai bắt nạt ngươi nữa sao?"

Lý Tĩnh Huấn nói: "Nào có? Ta không sao cả."

Chiết Chi lộ ra bộ mặt "trong lòng ngươi nghĩ gì đều hiện hết trên mặt kia kìa" nói: "Nói nhanh, ngươi lại làm sao rồi?"

Lý Tĩnh Huấn đành phải nói ra việc ban nãy xui xẻo giữa đường đụng phải Doãn Tiểu Sơn, bát canh măng thái sợi vàng ươm bỏ lại cũng không được, mang đi cũng không xong, nhất thời không biết làm sao.

Chiết Chi sau khi nghe xong, giữ im lặng, chỉ đưa quạt tròn trong tay cho y: "Ầy, cầm lấy."

Lý Tĩnh Huấn nghe lời nhận lấy, khay trong tay theo đó bị bê đi mất: "Ơ…ngươi…"

Chiết Chi xoay người: "Còn không đi xem nước sôi, nếu đun cạn nước thì ngươi cứ coi chừng đến mai Phong Nguyệt lại cho ngươi ngủ phòng củi." dứt lời, bước chân nhẹ nhàng đi mất.

Lý Tĩnh Huấn đứng ngây người tại chỗ, bỗng dưng giậm chân một cái: "Nước của ta."

Lúc này, trong hành lang phòng khách ngồi chật kín các vị ân khách. Nhược Tư quan nhân vừa mới kết thúc điệu múa, y mặc áo bào màu vàng nhạt, dung mạo dịu dàng, chậm rãi đi đến gần vị ân khách gần nhất. Người kia có gương mặt to lớn, uống đến mặt ửng đỏ lên, tức khắc kéo người lại, Nhược Tư liền ngã vào trong ngực gã: "Đại nhân, ngươi thật là xấu nha!" Nhược Tư hờn dỗi, người đàn ông kia nâng mặt Nhược Tư lên, tham lam hít hà: "Nhược hữu sở tư [1], tên rất hay, gia thích ngươi."

một bên tay không quy củ tiến vào vạt áo.

[1] như có điều suy tư 

Đôi môi Nhược Tư khẽ hé mở, lanh lợi ngậm lấy hạt dưa, đầu lưỡi cực kỳ có kĩ xảo cuộn lại, trên dưới răng khẽ cắn rời vỏ hạt, lợi dụng đưa hạt dưa đút cho gã.

Người xung quanh thấy thế lớn tiếng khen hay, suy nghĩ dâm tà bị kíc. h thích.

Chiết Chi bưng mâm gỗ xuyên thẳng qua đám người, y để cho mấy vị khách say khướt sờ mông một cái, vất vả mãi mới đặt được đồ xuống. Y đang muốn rời đi thì cổ tay lại bị kéo lại.

"Hoàng…Hoàng lão gia, sao lại là ngài vậy?" Chiết Chi bị kéo một cái, dán hơn nửa thân người lại gần.

Hoàng Hữu Vi mặt đầy tinh quang, bàn tay âm thầm nhéo một cái lên eo nhỏ: "Gia tới đi dạo, vừa đến đã nhìn thấy cái đồ ph. óng đã. ng nhà ngươi, sao vậy, học người ta làm chân chạy vặt sao?" 

Chiết Chi vỗ nhẹ bàn tay trên eo, thuận thế thoát ra khỏi ngực gã, nói: "Nào có? Trong quán bận rộn, Chiết Chi chỉ giúp chuyển đồ ăn mà thôi, mấy việc chạy vặt, Chiết Chi sao mà làm được."

Hoàng Hữu Vi có một cặp mắt nhỏ tròn xoe, xưa nay thích nhất là đảo lên đảo xuống: "Để Chiết Chi của chúng ta phải làm mấy việc này, người kia là ai vậy? Lại là dung mạo tiên tử nào đây?"

Chiết Chi mỉm cười hai tiếng: "Kia, Chiết Chi không phải cũng là hạ nhân sao? Chỉ chú tâm hầu hạ khách nhân vui vẻ mà thôi." sau lại chuyển một câu: "Hoàng gia hôm nay lại đến gặp Phong Nguyệt quan nhân đi! Lưu đại nhân, Vương đại nhân còn có Triệu thị lang mấy người bọn họ đều đến rồi, ngài lại không đi, chậm chân là không kịp đâu đó." nói xong khi y đang chuẩn bị nhấc chân đi, cổ tay lại bị nắm chặt.

Hoàng Hữu Vi mắt lộ ra d. ục v. ọng: "Phong Nguyệt là cái đồ vô tình, gia tìm hắn nhiều lần như vậy rồi, hắn đều không nể mặt, nào có nghe lời như ngươi."

___

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!