Lý Tĩnh Huấn là nhi tử của hoàng đế đương triều, Bát hoàng tử của nước Đại Yên.
Y sinh ra trong thâm cung, từ nhỏ nơi mà mắt nhìn đến được chỉ là cung điện nguy nga cùng bức tường đỏ cao chót vót, cung nữ và thái giám nhiều như sao trên trời, có đếm cũng không hết. Mẫu thân của y là chính cung hoàng hậu đương triều, điều này có nghĩa là y và bảy người anh em của mình không giống nhau.
Nhưng mà, tất thảy đều không còn quan trọng nữa, bởi vì vị hoàng tử này đã cuộn mình nằm ở bên đường bảy ngày bảy đêm rồi.
Bụng y trống rỗng, trên mặt một mảng xanh tím, xoang mũi và khoé miệng có máu đọng lại, một thân áo tang bằng vải thô bẩn không chịu được, trên bụng có mấy vết dấu chân, nhìn không ra tướng mạo ban đầu. Bên cạnh có một tấm chiếu bằng rơm được cuộn lại, mùi hôi thối bốc lên, ruồi muỗi bay đầy, y chậm rãi vươn tay, đẩy cánh tay cứng ngắc đã biến thành màu đen lộ ra ngoài vào lại bên trong.
Y không còn sức để nhìn xem người bên trong chiếu rơm đã biến thành bộ dạng gì nữa.
Người đi đường đi ngang qua đều lấy tay bịt mũi nhanh chóng rời khỏi.
Bên cạnh chỗ này vốn dĩ có hai sạp hàng nhỏ, một hàng bán trà hoa quả, một hàng bán thuốc lá, hiện giờ tất cả đều tránh xa, chửi y là đồ sao chổi.
Phạm vi một trượng quanh đây cũng chỉ có y và cỗ thi thể này.
Y nghĩ, không vấn đề gì, có lẽ nhanh thôi nơi này sẽ có hai cỗ thi thể.
Nghe nói, khi bản thân sắp chết sẽ nhớ về rất nhiều chuyện lúc trước, Lý Tĩnh Huấn nằm song song với thi thể trên mặt đất, hít vào nhiều hơn thở ra, ánh mắt tan rã, chỉ cảm nhận được ánh sáng mặt trời, gió trong không khí. Còn người đi xung quanh đều đã không thấy nữa, thiên địa vạn vật giống như lúc bé tựa đèn kéo quân xoay tròn, sau đó, càng lúc càng nhanh.
Thoáng chốc lại trở về dưới gốc mai, xung quanh một mảnh trắng xoá, một mình nó đón lấy gió tuyết, nở rộ một màu đỏ thê lương ngập tràn tầm mắt.
Đứa bé sáu tuổi mặc áo gấm thêu hoa văn hình rồng được viền bằng chỉ vàng tinh tế, thích nhất là ngồi ngơ ngác dưới tàng cây, nhìn những cánh hoa xinh đẹp bay theo gió, sau đó tay nhỏ trắng nõn đi nhặt từng cánh hoa, chẳng chốc đã nhặt đầy hai giỏ lớn. Nước mũi chảy dài vì lạnh, lảo đảo chạy tới sau lưng mẫu thân.
Người phụ nữ mặc y phục hoa lệ, trang điểm tinh xảo, trâm cài hoàng kim tỏa sáng rạng rỡ giữa trời tuyết trắng, trên người khoác áo choàng ngồi ở trong đình, bốn phía có rèm che chắn gió, dịu dàng lại hiền từ mỉm cười, xung quanh là các cung nữ với mái tóc cài hoa ngọc lan, hoa mai trắng tỏa hương thanh lãnh.
Cung điện y ở khác với các ca ca, nhưng đọc sách lại cùng một nơi, mỗi ngày trời chưa sáng đã bị kéo dậy từ trong chăn, rửa mặt, thay y phục, ăn bữa sáng. Thái giám tổng quản Lý Nguy hầu hạ y nhiều năm nên vô cùng thuần thục, sau khi thu xếp xong xuôi thì tự mình chọn một cái đèn lồng, đi trước dẫn đường bất kể trời nắng hay mưa.
Phụ thân chỉ lộ mặt vào ngày *****ên y đi học, trên tà áo vàng in bóng một hình đầu rồng uốn lượn cũng không giấu được cái bụng phình ra, không che được tóc bạc nơi thái dương. Phụ thân nắm tay thầy giáo, không ngừng khen ngợi người, nói người là bậc đại nho đương thời, đọc hết mọi thi thư, là trụ cột nước nhà, các con đều phải chăm chú học tập biết không?
Khi đó y ngây thơ gật đầu theo các ca ca, dựa vào quy củ đi lễ bái thầy giáo, trong lòng lại suy nghĩ: "Đây không phải là ông ngoại sao?"
Những ngày sau đó, ông ngoại chưa bao giờ cười với y mà luôn cầm thước phạt nghiêm khắc đánh vào lòng bàn tay y. Người khác bị đánh mười cái thì y phải bị đánh hai mươi cái, người khác bị bắt chép phạt mười lần, y phải chép hai mươi lần. Lý Nguy đau lòng muốn chết, hết lần này đến lần khác luộc trứng gà xoa vào lòng bàn tay sưng như bánh mì của y, còn lén lút bắt chước nét chữ của y, không quản ngày đêm giúp y chép phạt. Hừ!
Lúc đó y nghĩ, mình sẽ không thích ông ngoại nữa, ông ngoại mặt đen giống như Diêm La trong sách vậy.
Mỗi lần như thế, mẫu thân sẽ cười xoa đầu y nói: "Đứa bé ngốc, con người đều có hai bộ mặt, con chỉ nhìn một mặt sao có thể hiểu hết được chứ?"
Ông ngoại có hai bộ mặt hay không y không biết, nhưng y lại phát hiện các ca ca của y có hai bộ mặt, một mặt thì học tập, một mặt thì dạo chơi, săn bắn, cãi nhau ầm ĩ. Có một lần, khi không có ai xung quanh, đại ca đốt trụi bài văn của nhị ca, đổ thừa cho tam ca, tứ ca chạy tới cáo trạng, ngũ ca và lục ca ở một bên làm chứng, thất ca sợ đến phát run, một mực bịt chặt lỗ tai vùi đầu vào đọc sách, chỉ có y không ngừng hô to, chuyện này không phải như vậy, nhưng y hét khản cả giọng cũng không có ai để ý đến.
Sau khi trưởng thành các ca ca cũng không cần đến học đường nữa, thời gian dần trôi, quan hệ giữa các ca ca càng ngày càng lạnh nhạt, vì một chút chuyện nhỏ mà nổi giận, thậm chí giương cung bạt kiếm. Y càng ngày càng hiểu chuyện, tứ thư ngũ kinh lục nghệ, chữ viết ngày càng ngay ngắn, văn chương viết ra ngày càng hoa mỹ. Có một ngày, ông ngoại vỗ đầu y nói: "Huấn Huấn, con là hậu duệ trời ban, trong lòng muốn chứa thiên hạ, cần phải biết dân thì nặng, quý tộc thì nhẹ, hiểu không? " Y gật gật đầu, trông thấy ông ngoại vừa tang thương vừa sâu sa lần *****ên hiện ra nụ cười.
Y nghĩ, đây chính là bộ mặt thứ hai của ông ngoại sao? Thật là đẹp quá đi.
Nhưng còn chưa kịp nhìn thêm, ông ngoại đã không còn nữa rồi.
Nghe nói năm đó đại hạn, tổn thất mấy tỉnh, lương thực không thu được một hạt nào, ngay cả vỏ cây đều bị ăn đến hầu như không còn, rất nhiều bách tích đồng thời chạy nạn đến kinh thành. Phụ thân mải mê hưởng lạc nhiều năm, từ lâu đã không màng chính sự, ông ngoại ở Quang Minh Điện quỳ suốt ba ngày ba đêm, đập đầu vào cột trụ chạm rồng vàng mà chết, máu chảy xuống giống như một dòng suối nhỏ, nhuộm đỏ cả phiến đá xanh trước cửa điện, chỉ để đổi lấy phụ thân run rẩy đóng dấu trên thánh chỉ cứu trợ thiên tai.
Y khóc vô cùng đau lòng, ông ngoại không còn, y rốt cuộc không thấy được khuôn mặt tươi cười của ông ngoại nữa. Y muốn nói ông ngoại người mau trở về đi, chép sách cũng được, phạt quỳ cũng được, người trở về đi. Mẫu thân hai mắt sưng tấy an ủi y: "Không sao, ông ngoại của những đứa bé ngoài kia còn có thể sống sót, cha mẹ của chúng cũng đều có thể sống tiếp."
Rất nhiều năm sau tại đây, ông ngoại vẫn luôn là một ngọn núi nhỏ cao vời vợi trong lòng y.
Thế nhưng, núi nhỏ không còn, mẫu thân cũng nhanh chóng ngã bệnh, cả đêm ho không ngừng. Vị Ương Cung đốt nến suốt đêm, y đi chân trần giẫm lên sàn nhà lạnh buốt đi tới đi lui hầu hạ người uống thuốc, ngày đêm không nghỉ, một tấc cũng không rời.
Khi đó việc mà y làm nhiều nhất chính là ở trước tượng phật trong Kỳ Niên Điện tụng kinh hết lần này đến lần khác.
Nhưng mẫu thân vẫn cứ thế buông tay nhân gian, ngày đó y khoác áo tang trắng, quỳ gối trên tấm gỗ vuông vức mà khóc rất lâu, phụ thân chỉ ở lúc hạ táng xuất hiện một lát, để lại bốn chữ "ôn lương cung kiệm" cho mẫu thân, sau đó ôm nữ nhân bên cạnh đi thẳng, không ngoảnh đầu lại.
Thời gian trôi qua đã lâu, Lý Tĩnh Huấn cũng không còn nhớ rõ dáng vẻ của nữ nhân kia, đuôi mắt dài mảnh, làn da trắng nõn, cái cổ mảnh khảnh lấp ló hầu kết nho nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!