"Ngươi học võ công từ lúc nào vậy?"
"Ta học võ công lúc nào thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi bình thường cũng có quan tâm gì đến ta đâu."
Tinh Húc nhíu mày.
Tuy hắn không thích lắm câu trả lời của Sử Hồng nhưng hắn phải thừa nhận là y nói không sai.
Bình thường hắn trốn Sử Hồng còn không kịp thì có rảnh đâu mà quan tâm y tập luyện cái gì.
Nhưng với những gì hắn biết về Sử Hồng thì con người này không giống là sẽ hứng thú với việc tập luyện võ thuật, nói gì đến chuyện có thể đánh tay đôi với hắn tốt như thế.
Có thể đạt đến trình độ này chứng tỏ y phải tập luyện từ nhỏ rồi.
Không lẽ lâu nay y trước mặt người khác đều là giả vờ? Còn nữa thái độ trả lời của Sử Hồng với hắn hình như không giống bình thường.
"Ngươi xuống khỏi người ta ngay! Muốn giết thì giết luôn đi, cho ta một nhát kiếm thật thống khoái. Đừng có nói lảm nhảm nữa!"
Sử Hồng bình thường rất thích tiếp xúc với cơ thể của hắn.
Bị hắn đè lên người lại còn lột y phục như vậy y đã sớm hét lên sung sướng rồi.
Vậy mà cái thái độ của Sử Hồng như thế này quả thực rất khác lạ.
Thấy Tinh Húc mãi không có hành động gì Sử Hồng nhẹ nhàng rút thanh chủy thủ trong ngực xoay người đâm về phía Tinh Húc.
Tinh Húc bị trúng một dao vào cánh tay, chảy rất nhiều máu.
Sử Hồng vùng dậy nhưng vẫn bị Tinh Húc túm cổ áo đè xuống.
Chủy thủ bị y đá văng ra xa.
Tinh Húc bị đâm khá sâu, đau đến tận xương nhưng hắn lại càng tức giận hơn.
Không ngờ lại có ngày hắn bị một kẻ như Sử Hồng làm bị thương.
Sử Hồng không ngờ Tinh Húc bị đâm một nhát như thế mà vẫn còn sức lực lớn như vậy.
Bây giờ mà hắn thoát không được thì chết chắc.
"Khốn kiếp! Ngươi chỉ vì muốn có được ta mà sẵn sàng giao linh hồn cho ma quỷ. Ta sẽ tận diệt cả cơ thể lẫn linh hồn ngươi để xem con quỷ kia lấy chỗ đâu mà ẩn náu."
"Này, trí tưởng tượng của ngươi phong phú quá đó! Ma quỷ gì ở đây? Nếu mà có ma quỷ thật thì ngươi đã sớm chết rồi!" Sử Hồng gào lớn.
Đôi mắt Tinh Húc đột nhiên chuyển màu đỏ như máu.
Bàn tay vẫn đang nhỏ máu tong tong đột nhiên phát ra một luồng sáng đỏ.
Cánh tay đưa lên cao, ánh sáng kì lạ kia càng lúc càng đỏ rực như màu máu.
Sử Hồng cảm nhận được thứ này mà bị đánh xuống cơ thể thì chắc chắn thịt nát xương tan.
Hắn phải chạy nhưng hắn hiện tại không cựa quậy được.
Chủ nhân!
Cảnh Điền đúng lúc này chạy xộc vào.
Cả người hắn lúc này toàn thương tích, quần áo lấm bẩn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!