Chương 47: (Vô Đề)

Lúc Khúc Phong vào phòng thì Sử Hồng đã tỉnh.

Y đang nằm ngẩn người nhìn trần nhà.

Gương mặt bình tĩnh đến lạ.

"Sử huynh đệ, thấy trong người thế nào rồi?"

Sử Hồng nhìn Khúc Phong đi vào, mỉm cười đáp:

"Khoẻ hơn nhiều rồi. Ta nghe nói là Khúc đại nhân đã cứu ta. Cảm ơn nhiều lắm."

"Không cần cảm ơn. Ta đâu làm được gì nhiều." Khúc Phong tự thấy hổ thẹn.

Hắn rốt cuộc cũng không cứu được y.

Cảnh Điền đỡ Sử Hồng ngồi dậy, kê thêm cái gối để sau lưng để chủ nhân ngồi cho thoải mái.

"Làm sao ngươi biết ta gặp chuyện mà đến cứu kịp lúc như vậy?"

"Là thuộc hạ của ngươi đến tìm ta. Y tên Ngụy Dân thì phải. Y vừa thấy ngươi và Cảnh Điền bị lôi đi, linh cảm có chuyện chẳng lành nên tìm ta tới ứng cứu. Nhưng… ta vẫn là trễ một bước. Nếu ta đến sớm hơn một chút…"

"Không trễ. Ta còn sống ngồi ở đây tức là không trễ rồi."

Hắn còn muốn nói y vẫn sẽ chết sau hai tháng nữa nhưng vẫn là không mở miệng được.

Chợt nhớ ra việc quan trọng, hắn ngẩng đầu hỏi:

"Tại sao cha ngươi lại nói ngươi không phải con ông ta?"

Sử Hồng nhìn qua Cảnh Điền thì bắt gặp ánh mắt lo lắng mà nhưng lại đầy cảm thông của y.

Sử Hồng thở nhẹ một hơi, hỏi:

"Có phải ngươi cũng đã sớm đoán được rồi?"

Cảnh Điền gật đầu.

"Lúc lão gia đột nhiên ra lệnh bắt chủ nhân, thuộc hạ đã sinh nghi rồi.

Là người theo hầu chủ nhân đã bao nhiêu năm, người có thực sự là chủ nhân của mình hay không chẳng lẽ còn không nhìn ra hay sao.

Ban đầu thuộc hạ chỉ sinh nghi nhưng càng về sau càng khẳng định được, người không phải là chủ nhân của mình, chỉ là không hiểu tại sao lại như vậy.

Nhưng dù là thế thuộc hạ vẫn lựa chọn đi theo chủ nhân vì thuộc hạ biết chủ nhân không phải là người xấu.

Thuộc hạ đã nhận định người và nguyện sẽ đi theo người cả đời này.Có lời này của ngươi ta rất yên tâm.

Quả nhiên ta không tin nhầm người.

"Sử Hồng bấy giờ mới nhìn sang Khúc Phong đang há hốc mồm đứng đó."Nói vậy ngươi không phải là Sử Hồng thật?Ta tên Sử Hồng nhưng không phải chủ nhân thực sự của cơ thể này.

Ta từ một thế giới khác đến đây.

Vào cái đêm mà nguyên chủ bị nhốt trong Đại Lý Tự.

Ngươi còn nhớ chứ Cảnh Điền?Thuộc hạ nhớ.

Sau đêm đó chủ nhân đã hoàn toàn khác.Ngươi là thuật sĩ, chắc cũng biết về vết nứt thời không.Biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!