Choang!
Chén rượu trên bàn đột nhiên rơi xuống đất vỡ toang ra thành trăm ngàn mảnh.
Tinh Húc đưa tay bóp chặt lồng ngực.
Không hiểu tại sao hắn lại cảm thấy ngực nhói đau, tim còn đập rất mạnh.
Cứ có cảm giác như có điều gì đó không hay xảy ra.
Đúng lúc này thì Kim Yến đột nhiên chạy xộc vào, gấp gáp nói:
"Chủ tử, có chuyện rồi. Không hiểu sao Khúc đại nhân đột nhiên dẫn quân đánh thẳng vào Khang vương phủ."
Tinh Húc ngay lập tức đứng bật dậy.
Hắn biết Khúc Phong sẽ không đột nhiên làm thế.
Nhất định là Sử Hồng đã xảy ra chuyện.
Cho nên mới nãy hắn mới có linh cảm xấu như vậy.
"Đi. Chúng ta cũng đến đấy xem thế nào."
...***...
Sử Tân Vinh bóp miệng Sử Hồng đổ thuốc vào, còn ép hắn nuốt xuống.
Thuốc vừa chảy xuống cổ họng Sử Hồng đã cảm thấy lồng ngực như bị đốt cháy, lục phủ ngũ tạng dường như có những dị động.
Cơ thể đột nhiên xuống sức thấy rõ.
Hắn cảm nhận được sức sống đang dần dần bị lấy đi.
Rầm! Ầm! Tiếng động ồn ào liên tiếp vang lên.
Sau đó là những tiếng kêu la liên tiếp.
Sử Tân Vinh kinh ngạc khi nhìn thấy Ngụy Dân cùng đám ảnh vệ mà ông từng ban cho Sử Hồng đánh giết vào trong này.
Sử Tân Vinh rút kiếm cùng những kẻ khác xông vào đánh chặn.
Nhưng kiếm còn chưa vung lên thì đột nhiên ông ta đứng sững lại như bị đóng băng, không thể cử động được.
Ngụy Dân lập tức cùng những người khác dễ dàng khống chế những người còn lại.
Khúc Phong xuất hiện lẫn trong những ảnh vệ tấn công vào tầng hầm.
Hắn nhanh chóng cởi xích sắt thả Sử Hồng ra.
Ngươi dám phản ta? Sử Tân Vinh lườm mắt nhìn Ngụy Dân đầy tức giận.
"Vương gia, thuộc hạ là người của thế tử."
"Nó là kẻ giả mạo. Con trai ta đã chết rồi."
Ngụy Dân sững người.
Cảnh Điền ngay lúc ấy chạy vào, vỗ vai Ngụy Dân nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!