Cảnh Điền bị đem nhốt trong một phòng giam nhỏ vốn thường dùng để trừng phạt những tên người làm vô phép hay vi phạm điều gì đó.
Hắn vẫn luôn cố gắng dò hỏi tình hình của chủ nhân nhưng không ai biết gì, bởi những người bị nhốt xuống tầng hầm vốn không được phép liên lạc với bất cứ ai, cũng không phải người nào cũng được quyền bước xuống nơi đó.
Đêm tối muộn không biết bằng cách nào Khúc Phong đột nhiên xuất hiện bên trong phòng giam của Cảnh Điền.
"Khúc đại nhân, sao người…?"
"Nói nhỏ thôi. Tuy ta đã giăng kết giới nhưng nếu nói lớn vẫn dễ bị người ngoài nghe được."
Thực chất thì nếu giăng kết giới dày hơn thì tốn pháp lực lắm nên Khúc Phong mới không muốn làm.
Dù sao thì chỉ là nói chuyện, không cần phải la lớn làm gì.
"Vâng. Khúc đại nhân có biết tình hình của chủ nhân của thuộc hạ không?"
"Ta cũng muốn biết lắm nhưng Tinh Húc không cho ta gặp thì ta biết làm sao. Kim Yến cũng không chịu tiết lộ chút gì. Hôm nay ta đến đây là để hỏi ngươi rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra. Ngươi kể tường tận chi tiết cho ta, ta mới có hi vọng cứu chủ nhân ngươi ra."
Vâng. Cảnh Điền gật đầu.
Hắn bắt đầu kể:
"Thật ra chủ nhân chỉ mới nói sơ câu chuyện cho thuộc hạ. Chủ nhân đã hẹn sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ kể lại tường tận chi tiết hơn, chỉ là chưa kịp thì…"
"Được rồi. Cứ nói hết những gì ngươi biết."
"Vâng.
Chủ nhân nói trước khi mọi người xuất phát ba ngày thì nửa đêm sư phụ của thái tử là Tỉnh Thanh Ngôn cùng Phượng Cẩn đột nhập vào trong phòng ngủ của người.
Sư phụ của thái tử nói thái tử hiện không còn sống được mấy năm nữa, nếu đi lần này sợ rằng khó giữ được tính mạng, cho nên mới đưa cho người một bình dược.
Dược này không hại người, chỉ khiến người trúng bị mất công lực trong một khoảng thời gian nhất định sau đó sẽ trở lại bình thường.
Theo kế hoạch, Phượng Cẩn và sư phụ của thái tử sẽ nhân lúc ba người các vị bị mất công lực mà đánh ngất, sau đó lặng lẽ đem người của Nhật Nguyệt Lâu rời đi.
Sau này Nhật Nguyệt Lâu cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
Chuyện này không chỉ cứu được thái tử mà còn giảm thiệt hại nhân số cho cả hai bên, cũng vừa lấy được danh tiếng tốt cho thái tử.
Khúc đại nhân, xin đại nhân hãy tin ta.
Những gì ta nói với người đều là sự thật.
Chủ nhân không cố ý hại các vị, Chủ nhân chỉ muốn cứu thái tử thôi.
"Khúc Phong thở dài một hơi. Sự thật nên là như thế mới phải. Tuy còn nhiều việc chưa rõ ràng nhưng điều đó mới hợp với tính cách của Sử Hồng. Nhưng có một điều hắn không hiểu là tại sao tất cả những gì Sử Hồng làm là chỉ muốn cứu Tinh Húc thì tại sao hắn ta lại tức giận như vậy?"Khúc đại nhân, có cách nào cứu được chủ nhân của thuộc hạ ra không?Ngươi cứ bình tĩnh.
Nếu sự thật đúng như những gì ngươi nói thì Sử Hồng sẽ ổn thôi.
Còn nếu Tinh Húc vẫn không chịu tha cho y, ta nhất định sẽ tìm cách cứu y ra.
"Cảnh Điền ngay lập tức dập đầu:"Tạ ơn Khúc đại nhân!Được rồi.
Kết giới không thể duy trì lâu.
Ta phải đi đây.
Có thông tin gì mới ta sẽ tìm cách báo cho ngươi biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!