Chương 37: (Vô Đề)

Nghe tin báo của Đường Tinh Húc mà hoàng thượng không tin nổi vào tai mình.

Ông ta dĩ nhiên biết Tinh Húc tự mình chuẩn bị một đội quân đem đi đánh Nhật Nguyệt Lâu, nhưng bởi vì ông cứ nghĩ đằng nào cũng không thể thắng được nên mới để mặc cho nó muốn làm gì thì làm.

Cùng lắm thì bị thương rồi về thôi, chứ không hề nghĩ…

"Nhật Nguyệt Lâu bị phá hủy. Vậy Phượng Cẩn…"

"Phụ hoàng yên tâm. Hắn chạy thoát rồi."

"Con nói gì vậy? Trẫm không hề mong hắn chạy thoát nhưng nếu con giết mất Lâu chủ, sợ rằng bọn thuộc hạ của y sẽ không tha cho con."

"Phụ hoàng không cần lo cho nhi thần.

Dù sao thì lần này nhi thần cũng không hề có ý định tiêu diệt Nhật Nguyệt Lâu, chỉ muốn dạy cho chúng một bài học thôi.

Phân đà của bọn chúng vẫn còn, sớm muộn gì cũng lập nên một cái Nhật Nguyệt Lâu khác, rồi lại hoạt động bình thường thôi nhưng chắc hẳn sẽ thu liễm lại một chút.

Nhi thần đến đây không phải để kể công hay gì mà chỉ muốn thông báo.

Sau này nếu có ý định tiêu diệt chúng hay gì hi vọng phụ hoàng đừng tìm nhi thần.

"Tinh Húc vừa nói vừa liếc mắt nhìn Sử Tân Vinh đang đứng phía sau. Sử Tân Vinh dĩ nhiên hiểu Tinh Húc đang muốn ám chỉ cái gì. Hắn ta bước lên một bước thi lễ rồi nói:"Tâu bệ hạ, Nhật Nguyệt Lâu là tổ chức sát thủ nguy hiểm, sớm muộn gì cũng phải diệt trừ.

Nhưng bọn chúng quá đông, địa bàn phân bố rất rộng nên mấy năm nay không ai có thể hoàn toàn tiêu diệt được chúng cả, cũng chưa từng có đội quân nào đánh được đến Tổng bộ Nhật Nguyệt Lâu.

Nhưng thái tử điện hạ lại có thể làm được điều đó.

Công lao của điện hạ lần này rất lớn.

Việc làm của điện hạ chắc chắn đã khiến bọn chúng vô cùng hoảng sợ và sẽ không dám hành động tùy tiện nữa.

Vi thần cho rằng điện hạ rất xứng đáng nhận khen thưởng.

"Tinh Húc nhíu mày nhìn Sử Tân Vinh. Kẻ này trước khi hắn đi thì kịch liệt phản đối đe doạ đủ đường, hắn về rồi bây giờ lại quay qua nói tốt cho hắn. Nếu không phải y là phụ thân của Sử Hồng, hắn đã chẳng do dự mà mắng y một trận."Sử ái khanh nói đúng lắm.

Thái tử đã có công rất lớn không chỉ là cho triều đình ta mà cho cả những nước khác.

Trẫm sẽ trọng thưởng.

Khúc Phong, lần này may mà có ngươi giúp sức Húc nhi mới có thể đại thắng trở về.

Trẫm dĩ nhiên cũng có quà báo đáp cho ngươi.Bẩm bệ hạ, đây là việc thần nên làm, không xứng để nhận quà báo đáp đâu ạ.Không được.

Có công thì phải được thưởng.

Ngươi không được từ chối đâu.

"Tinh Húc ra hiệu cho Khúc Phong hãy nhận lấy. Sau đó hai người im lặng lắng nghe hoàng thượng ban thưởng.....***..."Hiếm khi thấy ngươi ngoan ngoãn như thế.

Vậy mà suốt buổi chẳng nói câu nào.

"Tinh Húc nhìn Khúc Phong với vẻ rất kinh ngạc."Ta cũng rất biết chừng mực nha.

Nhìn không khí bên trong căng thẳng như thế ta chõ mồm vào làm gì.

"Hắn nghĩ một chút rồi hỏi tiếp:"Vị Khang vương đó là phụ thân của Sử Hồng à?Ừ.Có vẻ như y giống với cha mình, rất đẹp.

"Tinh Húc đang đi bỗng khựng lại. Hắn quay qua nhìn Khúc Phong cảnh cáo:"Ngươi dám có chủ ý với Sử Hồng…Không có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!