Sau khi cho người xem xét hiện trường kĩ càng Đường Tinh Húc phát hiện ra toàn bộ hơn trăm thị vệ hắn mang theo đều không có một ai bị thương quá nặng, cũng không ai bị mất mạng.
Gần như đều bị đánh tới đánh lui tới mệt mà ngất đi thôi.
So sánh với những gì mà Sử Hồng đã kể có thể nói là hoàn toàn ăn khớp nhưng chính vì vậy mà hắn lại cảm thấy không ổn.
Cứ có cảm giác như bị ai đó sắp xếp mọi việc.
"Hai vị tiên nhân đó trông như thế nào? Ngươi chắc nhìn rõ mặt chứ?"
"A, có. Một người mặc bạch y có gương mặt rất đẹp, cũng trông rất trẻ, trông có vẻ chỉ hơn chúng ta vài tuổi. Hành động và vóc dáng nhìn như tiên nhân. Người này ta rất khó miêu tả chính xác được. Ngươi chỉ cần biết là y rất đẹp."
Đôi mắt Tinh Húc đột nhiên mở lớn có vẻ khá kích động.
Sử Hồng có thể hiểu biểu hiện của Tinh Húc như vậy là vì sao.
Bởi hắn là đang tả lại Tỉnh Thanh Ngôn, sư phụ của y.
"Người kia mặc hắc y, trông cũng rất tuấn mỹ nhưng trông khá già dặn và nhìn phong trần hơn."
Tinh Húc nhíu mày suy nghĩ.
Hắn nhớ lúc hắn còn nhỏ theo sư phụ ra ngoài lịch luyện đã từng gặp qua một người tên A Cẩn, cũng là một thuật sĩ.
Theo miêu tả của Sử Hồng cảm thấy khá giống nhau.
Hồi đấy sư phụ và a Cẩn khá thân, nói chuyện cũng rất hợp.
A Cẩn lúc nào cũng kề cần bên cạnh sư phụ đến khi hai sư đồ bọn họ quay trở lại cung mới thôi.
Nhưng thời gian cũng đã qua hơn mười năm, hắn không chắc A Cẩn ngày đó bây giờ trông như thế nào.
"Nghe ngươi kể như vậy ta cũng muốn gặp mặt hai vị tiền bối đó một lần." Khúc Phong sán lại gần mỉm cười nói.
"Chắc gì đã gặp được. Chúng ta còn không dám chắc bọn họ là có thật trên đời không." Lăng Tuyết vẫn cảm thấy lời Sử Hồng nói quá đáng nghi.
"Có. Ta biết có hai người như vậy."
Lời nói của Tinh Húc khiến Lăng Tuyết im bặt.
"Nếu Tinh Húc đã khẳng định là có người như vậy thì chắc chắn là Sử Hồng nói đúng rồi. Xem ra lần này chúng ta xuất quân đúng là có trời cao phù hộ, không mất nhiều công sức mà đã khải hoàn trở về."
Lăng Tuyết khó hiểu quay qua nhìn Sử Hồng, lại nhìn qua Khúc Phong đầy tức giận.
Chuyện của Sử Hồng kể nghe vô lý như vậy mà hai người họ không phát hiện ra, còn nói đỡ cho y.
Chuyện này nàng tin chắc là có vấn đề.
Nàng nhất định sẽ tìm ra bằng được.
"Tinh Húc, huynh thật sự tin những gì hắn ta nói? Chỉ riêng việc làm sao mà cả ba người chúng ta lại bị mất công lực cùng một lúc đã là một điều rất khó lý giải. Lại còn chuyện…"
"Đủ rồi. Sử Hồng là người của ta. Hắn không có lý do gì để nói dối ta cả. Chuyện ngày hôm nay ta sẽ cho người điều tra thêm. Không cần nói nhiều về chuyện này nữa."
Lăng Tuyết đành cúi đầu im lặng.
Tinh Húc kéo tay Sử Hồng nói:
"Ta hiện giờ vẫn còn khá mệt, không cưỡi được ngựa. Ngươi cho ta cưỡi ngựa chung với ngươi được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!