"Ta hiểu suy nghĩ của hai người nhưng hai người cũng không nên bi quan như vậy. Không phải trường hợp nào cũng giống ta đâu."
Tuy đã nói như thế nhưng thái độ của hai người họ không có chút nào lên tinh thần.
"Chỉ cần thằng bé không sử dụng pháp lực thì sẽ không ảnh hưởng đến tuổi thọ của nó.
Chuyện ngày hôm nay chỉ có ba người chúng ta biết, tuyệt đối không được tiết lộ cho người nào khác.
Chỉ cần chúng ta không nói thì không một ai biết Tiểu Tâm là thuật sĩ.
Nếu hai người tin tưởng ta hãy giao thằng bé cho ta.
Ta sẽ phong ấn pháp lực của nó.
Sẽ không việc gì đâu.Nhưng bệ hạ đã từng nói thuật sĩ là tài sản quốc gia…Vậy ngươi muốn con ngươi chết sớm hay muốn nó sống bình yên như một người bình thường?
"Ngọc Nhi lại ôm mặt khóc. Trần Trung sau khi bàng hoàng mất một lúc đã bình tĩnh lại. Hắn an ủi thê tử, quay qua nói với Tinh Húc:"Chuyện này bọn ta sẽ suy nghĩ thật kỹ rồi báo lại với ngươi.Được.
Nhưng thời gian không có nhiều đâu.
Sau khi khải hoàn trở về ta sẽ lại đến tìm các ngươi.
Đến lúc đó nhất định phải cho ta câu trả lời."
Tinh Húc rời khỏi đó mà trong lòng vẫn khó chịu không yên.
Trần Trung là bằng hữu mà hắn vô cùng quý trọng.
Ngọc Nhi sức khỏe không tốt nên hai phu thê chỉ tính sinh một mình Tiểu Tâm.
Cho nên hắn không mong thằng bé trở thành thuật sĩ.
Dĩ nhiên không phải thuật sĩ nào cũng có án tử treo lủng lẳng trên đầu giống hắn.
Có những thuật sĩ sống rất thảnh thơi thoải mái như Khúc Phong, không phải lo về chuyện chết sớm.
Nhưng đối với hắn, thuật sĩ là những người vinh dự được thần linh giao phó cho một phần sức mạnh của người, thay người bảo vệ chúng sinh.
Cho nên không thể trốn tránh trách nhiệm được.
Nếu đã không muốn đảm nhận trọng trách này thì thà ngay từ đầu đừng làm.
Hắn không trách Trần Trung nếu định giấu Tiểu Tâm đi.
Hắn hiểu cảm giác của hai người họ.
Hắn cũng sẵn sàng giúp họ che giấu chuyện này.....***...
Mấy đêm gần đây vị ca ca bí mật kia không đến khiến Tử Lâm buồn bã vô cùng.
Đêm nay một cách bất ngờ huynh ấy đã đến và gọi Tử Lâm dậy.
"Mấy đêm nay đệ ngủ không ngon sao? Sắc mặt không được tốt lắm."
Tử Lâm vội vàng lắc đầu.
Cậu không muốn ca ca lo lắng.
"Không phải đâu. Có lẽ do ban ngày đệ luyện tập hơi nhiều nên bị mệt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!