Chương 23: (Vô Đề)

Mấy năm nay Sử Hồng ầm ĩ theo đuổi thái tử kinh động đến cả kinh thành, không ít người dị nghị, nghi ngờ thái tử có phải là đoạn tụ hay không.

Tuy rằng thái tử chưa bao giờ thể hiện là mình chấp nhận tình cảm của Sử Hồng nhưng cũng không ngăn được sự nghi ngờ của người khác.

Lại thêm tính hay ghen của Sử Hồng nên chẳng có vị quan nào dám đề cử con gái mình với thái tử.

Vậy mà ngày hôm qua hoàng hậu gửi thư mời đến các vị tiểu thư có tiếng trong kinh thành đến dự tiệc trà ngắm hoa.

Đây là một tin tức vô cùng chấn động còn hơn cả tin thái tử tự mình xin cho thế tử Khang vương về lại kinh thành trước kia.

Ai cũng biết rõ thế tử Khang vương ghen đến như thế nào, vậy mà lại có thể để cho hoàng hậu tổ chức buổi ngắm hoa tuyển dâu rầm rộ như vậy.

Mọi người bắt đầu sinh nghi về mối quan hệ của cặp đôi đoạn tụ nổi nhất kinh thành này.

Không lẽ thế tử theo đuổi mãi không được nên nản chí rồi, muốn bỏ cuộc? Các vị tiểu thư xem đây là cơ hội hiếm có của mình nên ai nấy đều vô cùng hồ hởi.

Gì chứ vị trí thái tử phi, hơn nữa còn là vợ của thuật sĩ, uy danh biết chừng nào.

Tinh Húc đi qua đi lại cả buổi, muốn tìm một cái cớ để trốn buổi gặp mặt này mà không có cách nào.

Kim Yến ngạc nhiên hỏi hắn:

"Chủ tử, sao người lại phải tìm cách trốn? Nếu người chưa muốn thành thân thì chưa thành thân thôi. Đây chẳng qua chỉ là một buổi gặp mặt, không thể nói lên được gì."

Tinh Húc nghĩ cảm thấy rất có lý.

Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy lo lắng đến thế, có lẽ là do sự hối thúc hôm qua của mẫu hậu khiến hắn bị ám ảnh.

"Ngươi nói đúng lắm. Gặp mặt thì gặp thôi. Dù sao đây cũng là tiệc do mẫu hậu tổ chức, ta không thể làm người mất mặt được."

Tinh Húc xốc lại tinh thần, khảng khái đến dự tiệc, nhưng khi đến rồi hắn mới cảm thấy hối hận.

Mẫu hậu gửi thư mời đến mười mấy vị tiểu thư.

Các cô ấy ăn vận những y phục vô cùng đắt tiền, trang điểm rất lộng lẫy, không ngừng tha thướt đi lại trước mặt hắn.

Trong buổi tiệc đó người nào cũng tìm cách nói chuyện với hắn, tranh nhau biểu diễn tài năng trước mặt hắn rồi nhờ hắn nhận xét.

Ban đầu hắn còn cười xã giao, cười miết hắn mỏi mồm chẳng muốn cười nữa.

Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng những người đó ai cũng có ý muốn câu dẫn hắn.

Không hiểu sao hắn chỉ cảm thấy chán, chẳng có chút hứng thú nào.

So với những lúc hắn đến kỹ viện xem hát dường như cảm giác cũng không khác nhau là mấy.

Thật kì lạ.

Đây chẳng phải là những việc hắn vẫn luôn muốn làm trước kia khi luôn bị Sử Hồng bám riết không buông hay sao.

Thế mà giờ lại chẳng có chút thú vị gì.

Kim Yến, lại đây! Tinh Húc gọi nhỏ:

"Ngươi đi tìm Sử Hồng bảo hắn đến đây cho ta!"

Kim Yến kinh ngạc:

"Dạ? Sao bỗng nhiên lại gọi thế tử đến? Người không sợ hắn đến phả hỏng bữa tiệc sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!