Chương 22: (Vô Đề)

Hoàng hậu không đưa Sử Hồng đi đâu xa.

Hai người ngồi uống trà ở một đình viện cách đó không xa.

Hoàng hậu đối xử với hắn rất chú đáo, dịu dàng, suốt một lúc lâu chỉ ngồi uống trà, hỏi mấy câu xã giao nhưng vẫn khiến hắn căng thẳng cực độ.

Hắn có cảm giác giống mình đang ngồi trước bàn giáo viên chuẩn bị nghe kiểm điểm vậy.

"Thế tử sao có vẻ sợ bổn cung như vậy? Trước kia ngươi luôn nói rất thích trò chuyện với bổn cung mà."

Sử Hồng hơi cúi mặt, cố gắng kìm chế cảm xúc căng thẳng của bản thân.

Nữ nhân này nhìn bên ngoài có vẻ dịu dàng, ấm áp nhưng bên trong lại thể hiện rõ khí chất vương giả cùng uy nghi của một người đứng đầu hậu cung.

Chỉ nhìn thôi hắn cũng đã thấy hãi lắm rồi, làm sao mà nguyên chủ có thích bà ấy được.

"Không phải ạ. Chỉ là đột nhiên hoàng hậu nương nương lại đề nghị nói chuyện nên có chút căng thẳng."

"Không cần phải căng thẳng. Chúng ta chỉ nói chuyện bình thường mà thôi. Bổn cung nghe nói vừa rồi ngươi và Tinh Húc cùng nhau đến Thiên Ân xử lý hạn hán kéo dài. Bổn cung cảm thấy rất vui. Trên đường đi Tinh Húc có chăm sóc tốt cho thế tử không?"

Cái gì mà chăm sóc.

Hắn chẳng phải nữ nhân.

Ngược lại trên đường còn bị hắn ta chọc tức bao nhiêu lần.

Nhưng hắn dĩ nhiên sẽ không nói điều này ra.

"Hoàng hậu nói đùa rồi. Vi thần nhận nhiệm vụ đi theo hỗ trợ thái tử điện hạ, sao có thể để điện hạ chăm sóc chứ."

"Vậy sao? Thế thì tốt. Bổn cung nghe nói đây là lần đầu tiên ngươi rời khỏi nhà lâu như vậy Khang vương rất lo lắng, cứ theo cả đội ảnh vệ đi theo để bảo vệ cho ngươi. Cho nên có ngươi đi cùng bổn cung rất an tâm. Người của Khang vương hẳn nhiên cũng sẽ bảo vệ cho con của ta. Đúng không?"

Rõ ràng hoàng hậu đang nói kháy hắn quá yếu đuối nhưng hắn lại không thể nổi giận được.

Dù sao thì bà ấy nói cũng không sai.

Cha hắn thực sự đã cứ một đội ảnh vệ theo để bảo vệ hắn.

"Bổn cung nghe Khang vương khen ngươi dạo gần đây đã biết suy nghĩ hơn, trưởng thành hơn. Bổn cung cũng thấy vui lây. Hôm nay gặp ngươi bổn cung có vài chuyện muốn hỏi ý kiến của ngươi."

"Vi thần không dám để nương nương hỏi ý kiến. Người có gì muốn nói thì cứ nói đi ạ." Sử Hồng chỉ cầu mong cuộc nói chuyện này mau kết thúc.

Ngồi thêm lúc nữa chắc hắn căng thẳng muốn điên luôn mất.

"Tinh Húc sang mấy tháng nữa là tròn hai mốt tuổi.

Ở tuổi của nó rất nhiều người đã có con, bổn cung lẽ ra đã phải có cháu bế rồi mới đúng.

Bổn cung biết ngươi có tình cảm sâu đậm với Húc nhi.

Bổn cung cũng rất yêu quý ngươi, cũng mong có một ngày ngươi sẽ trở thành con dâu của bổn cung.

Nhưng mà Sử Hồng, hai người các ngươi không thể có con.

Ngươi xem, liệu có thể để cho Húc nhi sinh cho ta một đứa cháu được không? Sau đó ta sẽ để ngươi và Húc nhi thành thân.

Ngươi sẽ là thê tử duy nhất của Húc nhi.

Nhưng mong ngươi hãy giúp bổn cung hoàn thành tâm nguyện nhỏ nhoi này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!