"A Ngôn, ngươi trách nhầm ta rồi. Ta nào biết đồ đệ của ngươi là ai. Ngươi không nói rõ đã đánh ta như thế có phải đã rất không công bằng với ta không?"
Thanh Ngôn nhíu mày, giơ chân lên đè mặt Phượng Cẩn muốn đạp thêm cái nữa.
"Đợi đã! Đừng đạp! Chúng ta vào trong nói chuyện được không? Đừng ở trước mặt thuộc hạ của ta..."
Thanh Ngôn bỏ chân xuống, lạnh lùng túm lấy cổ áo Phượng Cẩn lôi vào bên trong.
Có rất nhiều người muốn hóng chuyện đã bị các thuộc hạ thân cận của Phượng Cần đuổi đi.
Sau khi lôi Phượng Cẩn vào phòng, Thanh Ngôn ném y vào ghế rồi lấy dây soạt soạt mấy cái trói chặt người vào ghế không cho cựa quậy.
"A Ngôn, cần thiết phải làm đến vậy à?"
"Nói nhảm ít thôi. Giải thích!"
"Ta thật sự không có làm mà."
Tỉnh Thanh Ngôn nhấc một chân của Phượng Cẩn lên để trên đùi, lãnh đạm nói:
"Còn tiếp tục nói nhảm, ta lập tức đánh gãy chân ngươi."
"Ấy đừng! Ta nói mà. Nhưng A Ngôn, ngươi trói ta chặt thế này ta đau quá. Tháo dây trói cho ta rồi chúng ta cùng ngồi uống rượu vừa nói chuyện được không?"
Thanh Ngôn giơ cao tay lên ý chỉ muốn chặt chân.
Phượng Cẩn vội vàng la lên: Ta nói! Ta nói!
Phượng Cẩn thở dài.
Hắn biết là không giấu được.
"Gần đây ta mới biết một phân đà của Nhật Nguyệt Lâu vì ham tiền mà giấu diếm bọn ta nhận nhiệm vụ ám sát thái tử Vĩnh Hy quốc.
Ban đầu ta không biết thái tử Vĩnh Hy là thuật sĩ, cũng là Tiểu Húc.
Sau này mới biết nhưng ta cũng không định ngăn cản.
Dù sao đó cũng là đồ đệ của ngươi.
Ta muốn thử khả năng của thằng nhóc một chút.
Nếu như chỉ một phân đà của ta mà nó còn không đối phó nổi thì có phải quá uổng phí cho mấy năm ngươi dạy dỗ nó rồi ư?Chuyện dạy dỗ đồ đệ của ta ai khiến ngươi xen vào? Hơn nữa...! ta vốn chẳng dạy được gì cho nó cả." Bởi hắn đã rời đi mười năm rồi.
Phượng Cẩn nhíu mày.
Cứ nhắc đến đồ đệ là Thanh Ngôn lại có vẻ mặt buồn bã, nuối tiếc như thế.
Cái lý do hắn nói với y chỉ một nửa trong số đó là thật.
Thanh Ngôn đã rời bỏ hắn đi suốt hai năm không một tin tức.
Hắn đã cho thuộc hạ lùng sục khắp nơi cũng không tìm được y.
Nhưng hắn biết một điều Thanh Ngôn vẫn luôn theo dõi đồ đệ của mình ở quê nhà.
Cho nên hắn mới tương kế tựu kế lợi dụng chuyện thuộc hạ làm bậy để tung tin Nhật Nguyệt Lâu ám sát thuật sĩ Vĩnh Hy quốc.
Hắn tin chắc Thanh Ngôn sau khi nghe tin nhất định sẽ đến tìm hắn, và quả nhiên hắn đoán không sai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!