Sau khi trở về kinh thành, hai vị hoàng tử cùng đi báo cáo nhiệm vụ cho hoàng đế.
Đối với khả năng hoàn thành công việc của hai đứa con, hoàng đế rất tán thưởng, đặc biệt là đối với Minh Thành.
Ông cho rằng Minh Thành không có năng lực thuật sĩ như Tinh Húc mà vẫn có thể làm xong công việc nhanh như vậy là rất có tiềm năng.
Nhất là khi nghe Minh Thành đưa người đến cứu Tinh Húc, ông đối với Minh Thành càng có sự tín nhiệm hơn.
"Con bị Nhật Nguyệt Lâu ám sát đến hai lần, tại sao bây giờ con mới nói? Con có biết chuyện này quan trọng đến thế nào không?"
"Con chỉ muốn xác nhận chính xác lại chuyện này. Trước giờ Nhật Nguyệt Lâu chưa từng động tay với thuật sĩ, vậy mà lần này lại ngông cuồng như vậy. Nhưng sau lần vừa rồi con có thể chắc chắn xác định bọn chúng đang muốn lấy mạng con."
Hoàng đế tức giận đập mạnh tay xuống bàn vang lên một tiếng rầm rất lớn.
Chén trà để trên bàn bị hành động này làm cho nảy lên rơi xuống đất vỡ tan tành.
"Ngông cuồng! Đúng là quá ngông cuồng! Không được. Ta phải liên hệ với các quốc gia khác cùng nhau hợp lực diệt trừ bọn chúng."
"Xin phụ hoàng hãy bình tĩnh! Nhật Nguyệt Lâu không thể diệt."
Tinh Húc trợn mắt nhìn Minh Thành.
"Nhị ca, huynh đang nói gì đó? Bọn chúng đang muốn giết đệ đó."
"Minh Thành, con nói cho rõ ràng."
"Phụ hoàng, người hẳn đã biết Nhật Nguyệt Lâu vì sao lại hình thành và vì sao nó vẫn đứng vững sau hàng chục năm như vậy.
Trong quá khứ và cả hiện tại, không chỉ chúng ta mà những quốc gia không ít lần sử dụng đến sức mạnh của Nhật Nguyệt Lâu để tiêu diệt kẻ thù của mình.
Bọn chúng tuy là một tồn tại nguy hiểm nhưng lại là cần thiết.
Bây giờ phụ hoàng viết thư kêu gọi, nhi thần tin chắc sẽ chẳng mấy ai đáp lại lời kêu gọi đó đâu.
"Hoàng đế bàng hoàng, mặt tái xanh."Nhưng Tinh Húc...! Chúng muốn giết Tinh Húc đó.
Chẳng lẽ chúng ta cứ để mặc cho chúng giết Tinh Húc sao?Xin phụ hoàng đừng quá lo lắng.
Con sẽ viết thư gửi cho Lâu chủ của Nhật Nguyệt Lâu thuyết phục hắn ta.
Tinh Húc không chỉ là thái tử mà còn là thuật sĩ của Vĩnh Hy quốc.
Đệ ấy không thể chết được.
Con tin chắc sẽ có cách thuyết phục được hắn bỏ qua vụ giao dịch kia.Không được.
"Tinh Húc ngay lập tức phản đối."Đệ không đồng ý.
Cứ cho là nhị ca thuyết phục được hắn tha cho đệ đi.
Vậy những người khác thì sao? Nếu bọn chúng lại nhắm đến những tướng lĩnh, những cận thần quan trọng của triều đình ta thì sao? Để mặc cho chúng giết họ?Đây đều là nghiệt mà mấy người đó phải trả.
Là do họ tự gánh thôi.Sao huynh có thể nói những lời vô tình đến như vậy? Huynh chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân mà bỏ mặc những người khác à?
Huynh có từng nghĩ lỡ như có một ngày chúng nhắm tới những người bên cạnh huynh, thậm chí đến cả phụ hoàng cũng không tha thì huynh định như thế nào?!Tinh Húc!
Đừng có loạn ngôn! Đệ dám trù chết phụ hoàng.Đệ không có.
Đây rõ ràng là việc có thể xảy ra.Thái tử điện hạ, xin điện hạ hãy bình tĩnh lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!