Chương 17: (Vô Đề)

Có lẽ bình thường sự xuất hiện của một người lạ mặt sẽ khiến người khác chú ý, nhưng trong tình huống này người ta lại chỉ chú ý đến chiếc hòm công đức chỉ còn vơi lại chưa đầy phân nửa.

Mọi người ai cũng biết bắt đầu từ lúc Thiên Ân rơi vào hạn hán kéo dài, dân chúng kéo đến cúng tiền rất nhiều.

Hòm công đức sớm đã bị bỏ vô chật ních.

Hồi đó Lương Sùng nói khi hòm đầy sẽ công khai mở ra đếm trước mặt bà con, sau đó sẽ dâng lên cho thái tử để tỏ lòng thành kính.

Từ hôm đó đến giờ hòm vẫn chưa được mở, không lý nào lại vơi đi nhiều đến như vậy.

Dân quay sang nhìn Lương Sùng đầy nghi ngờ khiến hắn toát hết mồ hôi hột.

"Đừng tưởng ta không biết lâu nay các ngươi lén lút lấy tiền công đức của dân để tiêu xài riêng. Ngươi làm quan phụ mẫu, làm như thế mà không cảm thấy có tội với dân à?"

Dân chúng lập tức nổi trận lôi đình, muốn lôi Lương Sùng ra đập cho một trận khiến Lương Sùng một phen hoảng loạn.

Quân lính phải vất vả lắm mới chặn lại được.

Lương Sùng lập tức đứng bật dậy, ngửa cổ mà kêu lên:

"Không đúng. Đây chắc chắn là có kẻ giả dạng thái tử điện hạ. Mọi người đừng tin! Nếu là thái tử điện hạ đến thật thì việc gì phải trốn, không dám ra mặt chứ?"

"Hửm? Bảo ta là kẻ giả dạng? Nhưng người đầu tiên hô to gọi ta là thái tử chính là ngươi mà."

"Đó...! Đó là do ta quá bất ngờ nên bị lừa thôi. Giọng ngươi giống thái tử nhưng không phải là người. Thái tử điện hạ không bao giờ làm cái trò trốn tránh, không dám lộ mặt này."

"Ta có phải thái tử hay không trong lòng mọi người biết rõ. Không phải chỉ một câu nói của ngươi là khẳng định được. Cũng như vậy. Ngươi có tin hay không, không quan trọng. Dân chúng tin là được."

Lập tức rất nhiều người dân hô hào gọi lớn:

"Thái tử điện hạ vạn tuế!"

"Ta đã nói thái tử không phải là người tham tiền mà. Chúng ta bị lừa rồi!"

"Thái tử! Người chắc chắn là thái tử!"

Lương Sùng ngã ngồi xuống đất, không nói nổi câu nào.

"Ta cho ngươi thời gian nửa tháng để xử lý xong mọi việc. Hêt nửa tháng nếu dân vẫn không hài lòng thì trời sẽ không mưa. Đến lúc đó ngươi tự đi mà chịu tội với dân đi. Không một kẻ nào được phép ngăn cản."

Lương Sủng kinh hoàng.

Đối mặt với sự phẫn nộ của dân thì chỉ có chết chắc, thà bị bắt giải về kinh chịu tội may ra còn hi vọng sống.

Hắn vội vàng dập đầu trước bức tượng thái tử.

"Hạ quan biết tội rồi. Xin điện hạ hãy giải hạ quan về kinh. Tội của hạ quan thế nào hạ quan xin nhận hết."

"Không vội. Ngươi chịu tội trước dân đã. Còn tội của ngươi đã có luật pháp giải quyết."

"Không. Thái tử điện hạ. Xin hãy áp giải hạ quan về kinh. Cầu xin thái tử điện hạ!"

Mặc kệ Lương Sùng gào lớn trong miếu, Tinh Húc cùng những người khác đã sớm rời khỏi đó để ra khỏi thành Thiên Ân rồi.

Sử Hồng ngạc nhiên hỏi hắn:

Cứ thế mà đi sao?

"Đúng vậy. Xong việc thì đi thôi. Hay ngươi còn muốn cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!