Chương 13: (Vô Đề)

Tử Lâm kể từ khi đến ở tại phủ thái tử cứ nghĩ mỗi đêm sẽ không gặp được vị ca ca bí mật kia.

Trước khi đi cậu còn cẩn thận viết một bức thư để lại cho huynh ấy, nói huynh ấy đợi cậu vài ngày rồi khi cậu trở về sẽ mang theo quà tặng huynh.

Vậy mà từ khi đến đây mỗi đêm cậu vẫn gặp lại vị ca ca ấy.

Cậu ngủ thật sớm và đợi đến đêm huynh ấy sẽ nhảy từ cửa sổ vào phòng và gọi cậu dậy.

Đêm nay cậu vẫn vậy, ngủ thật sớm nhưng lại không sao ngủ được.

Chuyện xảy ra buổi chiều hôm nay, cú đấm trời giáng mà ca ca của cậu dành cho Sử Hồng khiến cậu trằn trọc mãi không nhắm mắt được.

Không phải cậu chưa từng nhìn thấy ca ca đánh người, đến giết người cậu cũng đã từng thấy nhưng đánh một người mà cậu biết rõ là huynh ấy đánh nhầm, lại còn là người cậu rất hứng thú thì đây là lần đầu cậu nhìn thấy.

Nó khiến cậu bị ám ảnh vô cùng.

Cộc cộc.

Có tiếng gõ cửa khiến Tử Lâm ngạc nhiên.

Bình thường giờ này đâu có ai đến tìm cậu.

"Đệ đã ngủ chưa? Ta nói chuyện với đệ một chút được không?"

Tử Lâm nhận ra giọng Tinh Húc vội vàng ngồi dậy mở cửa.

"Ca, sao huynh lại đến tìm đệ giờ này? Có chuyện gì gấp sao?"

"Ừm. Vào trong rồi nói."

Tinh Húc đi vào trong, còn cẩn thận chốt cửa lại.

Hắn đến trước mặt Tử Lâm, đặt hai tay lên vai cậu và nói:

"Đứng im! Ta làm gì cũng không được phản kháng, đau cũng phải ráng chịu đựng. Nghe không?"

Thái độ nghiêm túc đến mức doạ người của Tinh Húc khiến cậu nhóc hoảng sợ.

"Ca, huynh định làm gì đệ vậy?"

"Ta sẽ không làm hại đệ. Ngoan, nghe ta!"

Một luồng ánh sáng trắng truyền từ hai bàn tay vào trong cơ thể của Tử Lâm.

Ban đầu cậu nhóc có cảm giác như một dòng chảy mát lạnh đi vào cơ thể, nhưng chỉ ngay sau đó vài khắc bỗng nhiên cậu cảm thấy lồng ngực nóng rực như bị thiêu đốt, dạ dày đau quặn như bị một sợi dây thừng thắt chặt nhưng cậu nén nhịn không kêu một tiếng.

Thật may là cảm giác này chỉ kéo dài trong chốc lát rồi biến mất.

Nhưng ngay sau đó Tinh Húc bị thổ huyết.

Tử Lâm hoảng hốt kêu lên: Ca, huynh sao vậy?

"Ta không sao. Nghỉ ngơi một chút là ổn. Đừng nói lớn!"

"Ca, có phải huynh vừa thi triển phép thuật gì đó trên người đệ đúng không? Đệ đã nói với huynh nhiều lần rồi, huynh đừng tiêu tốn phép thuật của huynh vì đệ. Mỗi lần huynh thi phép thì tuổi thọ của huynh lại giảm đi. Đệ không muốn. Đệ chỉ muốn huynh mãi mãi sống cùng đệ." Tử Lâm không kìm được mà bật khóc.

"Đệ đệ ngốc! Ta chết trước đệ thế nào được. Bao năm nay mẫu thân mua cả đống thảo mộc quý hiếm có tác dụng kéo dài tuổi thọ cho ta. Ta ăn đến muốn ngán tận cổ, có muốn chết sớm cũng không có cơ hội ấy chứ."

Tử Lâm vẫn không ngừng khóc, lắc đầu quầy quậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!