Chương 1: (Vô Đề)

Sử Hồng vừa mở mắt, cảnh tượng trước mặt khiến hắn kinh hoàng ngồi bật dậy.

Hắn đang nằm trong một không gian rất bẩn thỉu và xa lạ.

Hắn nằm trên một đống rơm, phía sau là tường đá, ba mặt còn lại đều là song sắt.

Mùi ẩm mốc trên tường xộc vào mũi khiến hắn thở hắt ra.

Sử Hồng xoa xoa hai thái dương cố gắng nhớ xem rốt cuộc đây là chuyện gì.

Hắn nhớ rằng mình vừa mới ra trường đi nộp hồ sơ xin việc.

Hồ sơ của hắn được chấp nhận, vốn còn đang hí hửng muốn đi khoe với bạn bè thì đột nhiên bị một chậu hoa từ trên trời rơi xuống trúng đầu.

Sau đó hắn không biết gì nữa.

Bị một cú va chạm như thế khẳng định là hắn đã chết rồi đi, nhưng cái khung cảnh trước mặt này là địa ngục trong truyền thuyết à? Cái địa ngục này có chút giống với nhà giam thời cổ đại.

Hơn nữa, bộ đồ mà hắn đang mặc cũng rất kì quái.

Một chiếc áo nhiều lớp làm bằng lụa dài quá đầu gối, chân còn đi ủng, thắt lưng nạm vàng, hoa văn trên y phục là cây liễu được thêu cực kỳ tinh xảo.

Sử Hồng nghi hoặc sờ lên đầu phát hiện ra tóc mình rất dài được vấn cao và cài chặt bằng kim quan.

Sử Hồng ngồi ngẩn người rất lâu.

Hắn xuống địa ngục sao lại có cảm giác giống như một công tử giàu có bị giam vào ngục thất vậy?

"Thế tử, có người tới đón ngài."

Có một người ăn mặc giống như lính canh đứng bên ngoài nhà giam kính cẩn nói với hắn như thế rồi mở cửa vốn được khoá chặt bằng xích sắt.

Ngay sau đó một người khác ăn mặc như một nô tài thời phong kiến chạy vào hớt hải quỳ xuống trước mặt hắn, kêu lên:

"Chủ nhân, người không sao chứ? Xin lỗi ngài, thuộc hạ đến trễ quá!"

Sử Hồng đực mặt.

Chủ nhân?

Người kia ngạc nhiên nhìn chủ nhân mà mình hầu hạ.

Không phải bình thường chủ nhân sẽ nháo lên ầm ĩ, la khóc om sòm ư? Sao lúc này lại im lặng thế? Hơn nữa nhìn cái bộ mặt ngây ra thế kia không phải là bị doạ đến ngốc luôn rồi chứ?

Nói gì thì đây là lần đầu tiên chủ nhân của hắn bị nhốt vào ngục mà.

"Chủ nhân, thuộc hạ đến để đưa chủ nhân rời khỏi đây."

À, ờ…

Sử Hồng cứ như vậy ngoan ngoãn đi theo người kia cho đến khi cả hai cùng leo lên xe ngựa và rời đi.

Hắn đã quan sát mọi thứ trên đường đi.

Hắn vừa rời khỏi một nơi gọi là Đại lý tự, rõ ràng là một nhà ngục nổi tiếng thời phong kiến.

Không những vậy toàn bộ những người mà hắn đã gặp qua trên đường đi đều mặc trang phục thời phong kiến.

Không những vậy sự kính cẩn của những người xung quanh dành cho mình chứng tỏ thân phận của hắn không nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!