Đêm nay, Nam Kiều Mộc có cái gì đó kỳ lạ. Giảng viên đại học xinh đẹp sao đột nhiên lại trở thành tướng cướp? Trong đó chắc hẳn có gì cần phải suy nghĩ đây.
Tâm trạng của nữ tướng cướp xinh đẹp thực sự không tốt, cân đo đong đếm số giấy bạc với đủ loại mệnh giá lớn nhỏ lục lọi được trên người Diệp Hoan, nàng cất tiếng với vẻ không vui tí nào:
"Một người đàn ông lớn như anh mà trên người đến tờ một trăm đồng cũng không có, anh sống cái kiểu gì vậy?"
Diệp Hoan than thở:
"Chị hai à! Nghèo không phải là cái tội. Nhưng mà chị ăn cướp là đã phạm pháp rồi. Tôi còn chưa hỏi chị sao lại lục soát người tôi đây này."
Nam Kiều Mộc chau lại đôi mi thanh tú, than thở với giọng yếu ớt:
"Tối nay em gọi điện cho lão viện trưởng, trời đã vào đông rồi mà ký túc xá trong viện lại không có máy sưởi. Bọn nhỏ đêm ngủ rất lạnh. Năm nay hoàn cảnh kinh tế không tốt, tiền quyên góp đã lâu như vậy mà không được gì. Em muốn chi ít tiền để mua máy sưởi cho chúng…"
Diệp Hoan trầm ngâm.
Tình trạng của viện phúc lợi như thế nào, không ai hiểu rõ bằng hắn. Từ khi bước ra xã hội đến nay, dù cho Diệp Hoan sống kham khổ đến thế nào đi nữa thì hằng ngày nếu có ít tiền dư, hắn đều đưa hết cho viện phúc lợi không chừa lại một đồng nào.
Đối với hắn, viện phúc lợi là gia đình của mình. Dù cho đứa trẻ có rời xa gia đình cỡ nào thì nó cũng hy vọng trong nhà không phải lo cái ăn cái mặc. Mấy đứa em trưởng thành khỏe mạnh, những điều này đã trở thành tránh nhiệm của Diệp Hoan một cách vô thức.
Hắn không có hứng thú gì với việc làm từ thiện và cũng chưa từng nghĩ đến làm người tốt gì, nhưng với riêng viện phúc lợi đã nuôi dưỡng hắn khôn lớn thì Diệp Hoan lại có một tình cảm vô cùng sâu đậm.
"Mua máy sưởi cần bao nhiêu tiền?"
Nam Kiều Mộc thở nhẹ một tiếng:
"Viện phúc lợi có mười căn ký túc xá, nếu mỗi căn một cái, mỗi cái ít nhất cũng phải ba ngàn mấy …"
Sắc mặt Diệp Hoan càng ngày càng khó coi:
"Mười cái là phải ba mươi mấy ngàn rồi?"
Nam Kiều Mộc gật đầu:
"Bên em mỗi tháng tiền công chỉ để chi tiền ăn và tiền nhà, ngoài ra thì đều gửi hết cho viện, giờ tiền dành dụm của em cũng không nhiều, hết thảy mười mấy ngàn, còn thiếu nhiều lắm!"
Diệp Hoan cảm thấy đắng chát.
Năm trăm đồng tiền nhà của tháng sau còn chưa có, giờ đào đâu ra mười mấy ngàn đây? Kiếm tiền chẳng phải việc dễ dàng gì, bất luận là theo đường chính hay đường tà gì cũng không phải dễ kiếm, mười mấy ngàn đối với hắn chẳng khác gì con số tận trên trời vậy.
Nam Kiều Mộc quen biết Diệp Hoan nhiều năm rồi, đương nhiên là biết tên này chẳng bao giờ đi đường ngay nẻo chánh. Giờ này trong bụng hắn chắc chắn là đang toan tính ý nghĩ xấu xa gì đó để chạy tiền đây.
Đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị liếc qua, sự quan tâm ở trong đôi mắt chớp nhoáng biến mất, Nam Kiều Mộc lạnh giọng nhắc nhở:
"Anh đừng có mấy cái suy nghĩ bậy bạ, bây giờ là xã hội pháp trị, bị bắt là phải ngồi tù đấy. Anh mà bị bắt thì em cũng không cách gì cứu anh ra đâu đấy."
Diệp Hoan cười hi hi:
"Coi em nói kìa, anh xấu xa như vậy sao? Vừa nãy anh chỉ đang nghĩ cách tìm một bà giàu có nào đó bao anh. Vậy thì chẳng những anh có phụ nữ ngủ cùng mà còn có tiền nữa, cuộc đời đẹp làm sao…"
Đôi mắt Nam Kiều Mộc lộ vẻ khinh thường:
"Anh chỉ giỏi mấy cái này thôi hả?"
Diệp Hoan nghiêm mặt nói:
"Em đừng có mà ở đó khinh thường trai bao nhé! Thời đại bây giờ, dù có quỳ hay đứng kiếm tiền đi nữa cũng chẳng phải bản lãnh hay ho gì. Nằm mà kiếm được tiền mới là đàn ông đáng nể!"
Nam Kiều Mộc tức đến nổi quay đầu bỏ đi một mạch:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!