Giọng nói của Tang Vãn Từ vừa dứt, Lộc Tri Vi liền cảm thấy cả thế giới bỗng dưng tĩnh lặng.
Hai người vẫn ôm nhau, quên cả việc buông đối phương ra.
Cô không nhìn thấy được biểu cảm của Tang Vãn Từ, và Tang Vãn Từ cũng không thể thấy được nét mặt của cô.
Lộc Tri Vi cười không nổi nữa, trong lòng trong mắt chỉ toàn là kinh ngạc.
Trong sự im lặng đến ngột ngạt, cô điên cuồng suy nghĩ, rốt cuộc là khâu nào đã xảy ra vấn đề, khiến cho thân phận "fan cứng của Mạnh Liên Ngọc" bị bại lộ?
Rõ ràng là cô đã che giấu rất kỹ rồi cơ mà??
Bất chợt, một tia sáng lóe lên trong đầu, cô nghĩ ra rồi..... Là lúc trả lời tin nhắn của Ứng Tức Trạch!
Khi đó, chính cô đã nhờ Tang Vãn Từ trả lời giúp.
Trời đất quỷ thần ơi, mình lại có thể chủ động nhờ Tang Vãn Từ dùng điện thoại của mình!
Cứu mạng, màn hình nền của mình chính là Mạnh Liên Ngọc đó!!
Thế này mà không lộ thì đúng là gặp quỷ!!!
Sơ suất quá, thật sự là quá sơ suất rồi!
Nghĩ đến đây, cô đau đớn khôn nguôi, thậm chí còn theo bản năng muốn nói dối cho qua chuyện.
Thế nhưng, cô vừa mới hứa với Tang Vãn Từ là sẽ không lừa dối nàng, làm sao có thể vừa nói xong đã tự vả vào mặt mình như thế?
Nhưng cô phải giải thích chuyện này thế nào đây?
Không nói thật thì là kẻ thất hứa.
Nói thật thì cô lại lo Tang Vãn Từ sẽ cảm thấy bị lừa gạt, rồi sẽ tức giận không thèm để ý đến mình nữa...
Nghĩ đến tầng này, cô đột nhiên trở nên vô cùng do dự.
Trời ạ, tại sao ban đầu mình lại từ một fan sự nghiệp biến thành fan của Tang Vãn Từ cơ chứ...
Lưỡng lự hồi lâu, cô đành gọi Lão Ngũ ra làm quân sư.
Sau hai tiếng than khóc trong lòng, Lão Ngũ cuối cùng cũng xuất hiện.
[Sao thế sao thế?] Lão Ngũ bỏ dở đoạn code, vội vã chạy đến, [Xảy ra chuyện gì vậy?]
Lộc Tri Vi: [Tôi gặp phải cửa ải lớn nhất của đời người, một chút sơ sẩy thôi là có thể phải bỏ mạng lại đây.]
Lão Ngũ: [???]
Tôi mới không để ý có một lúc, cô đã trực tiếp báo cho tôi cái nguy cơ đến tính mạng là thế nào???
Lộc Tri Vi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho nó nghe.
[Nàng đối xử với tôi tốt quá, tôi cảm động nên mới nói sau này cũng sẽ đối xử với nàng ấy thật thật tốt. Thế rồi nàng ấy nói còn phải thành thật với nàng, không được lừa dối.]
[Tôi thấy đây là điều bạn bè nên làm mà, thế là đồng ý luôn.]
Lão Ngũ chống cằm lắng nghe, chẳng nghe ra được chỗ nào có nguy hiểm đến tính mạng: [Thế thì tốt quá còn gì?]
Lộc Tri Vi buồn rầu: [Đó là vì anh không biết nàng đã hỏi tôi câu gì đâu.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!