Chương 46: (Vô Đề)

"Ở cùng tôi, tôi sẽ chăm sóc cô."

Lời nói của Tang Vãn Từ như làn gió nhẹ thoảng qua tai Lộc Tri Vi.

Lộc Tri Vi có chút không thể tin vào tai mình.

Nàng vừa mới nói gì cơ...?

Ở cùng nàng, nàng sẽ chăm sóc cô?

Đây có phải là... đang nói đùa với cô không?

Lộc Tri Vi đang ngẩn người suy nghĩ, vết thương bị cọ xát trên đầu ngón tay lộ ra trong không khí.

Tang Vãn Từ giúp cô lau sạch bụi bặm trên lòng bàn tay, rồi từ từ bôi thuốc.

Dung dịch thuốc ngấm vào da thịt, thoáng chốc gây ra một cảm giác đau nhói.

Lộc Tri Vi lập tức hoàn hồn, đau đến mức mặt mũi nhăn nhó, dòng suy nghĩ cũng bị cắt đứt.

"Xì—"

Chỉ một chút đau thôi, đối với cô cũng là đau gấp ngàn vạn lần.

Nếu không phải ở phim trường có nhiều người, cô thật sự muốn ngửa mặt lên trời mà gào thét!

Tang Vãn Từ nghe thấy tiếng kêu của Lộc Tri Vi, liền ngẩng lên nhìn cô, rồi lại cúi xuống nhẹ nhàng thổi thổi vết thương, như thể muốn giúp cô thổi tan đi vài phần đau đớn.

"Đau không? Vậy tôi sẽ nhẹ tay hơn."

Lộc Tri Vi cẩn thận đưa một tay khác ra: "Dung dịch thuốc ngấm vào nên đau, không liên quan đến cô đâu."

Với lực tay của Tang Vãn Từ, nhẹ hơn nữa thì chính là không khí đang bôi thuốc cho cô rồi!

Tang Vãn Từ nói: "Hiểu rồi, vậy tôi sẽ làm nhanh hơn, cô ráng chịu một chút."

Lộc Tri Vi đáp lại một cách đáng thương: "Được..."

Cô đã hứa sẽ ráng chịu, nên dứt khoát quay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn nữa.

Đồng thời, cô tự thôi miên mình trong lòng..... Không nhìn thấy coi như chưa từng bị thương, chưa từng bị thương coi như không đau!!

Tang Vãn Từ tranh thủ liếc nhìn gương mặt đang nén đau của cô, nhớ lại tiếng "Được" nhỏ nhẹ vừa rồi, không khỏi cong cong khóe môi.

Vừa thương, vừa cảm thấy Lộc Tri Vi đáng yêu đến buồn cười.

"Sợ đau như vậy, sao lúc đóng phim vừa rồi không cẩn thận một chút?"

Tang Vãn Từ không ngờ Lộc Tri Vi lại làm xước ngón tay.

Nàng cho rằng một người sợ đau như Lộc Tri Vi, nhất định sẽ vô cùng quý trọng cơ thể mình, bất kể làm gì cũng sẽ rất cẩn thận.

Hôm nay xem ra, rõ ràng không phải vậy.

Sự chú ý của Lộc Tri Vi đã bị nàng kéo đi, vẻ mặt nén đau cũng theo đó mà giãn ra vài phần.

Giọng cô rất nhẹ, cũng rất nghiêm túc: "Quá nhập tâm rồi, không nghĩ nhiều như vậy."

Cô là một diễn viên, khi đã vào trạng thái của nhân vật, điều đầu tiên phải suy nghĩ là làm thế nào để diễn tốt nhân vật này, chứ không phải là làm thế nào để bảo vệ bản thân không bị tổn thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!