Dù có xấu hổ đến mấy thì hôm nay vẫn phải ngoan ngoãn ra cửa đi làm.
Trên đường đi, Lão Ngũ vẫn đang ra sức an ủi Lộc Tri Vi.
[ Phim thần tượng mà, nam nữ chính có chút va chạm là chuyện bình thường. ]
[ Da mặt dày lên một chút, đừng có e thẹn nữa. ]
Lộc Tri Vi: "..."
Thứ lỗi cho tại hạ mặt dày không nổi...
Cũng may, cảnh quay đầu tiên của ngày hôm nay không có Tang Vãn Từ, cô không cần phải đối mặt với nàng sớm như vậy.
Thời tiết hôm nay có phần ấm hơn một chút, Lộc Tri Vi chỉ mặc một chiếc áo tay dài rồi ra ngoài, không mang thêm bất kỳ áo khoác nào.
Cô thay trang phục xong, ngoan ngoãn ngồi trong phòng hóa trang chờ trang điểm.
Trong lúc chờ đợi, Lộc Tri Vi cũng không hề rảnh rỗi, cứ lật xem kịch bản, học thuộc lời thoại, nhập tâm vào trạng thái của nhân vật.
Cảnh quay sắp tới là cảnh diễn của tiểu sư muội và vị tông chủ cha mình, chủ yếu để thể hiện bốn chữ "tình cha con sâu đậm".
Biên kịch và đạo diễn nói, tông chủ ở giai đoạn trước đối xử với tiểu sư muội càng tốt, càng chân thành, thì giai đoạn sau càng có thể khơi dậy sự căm ghét của khán giả đối với ông ta, nhát dao này hạ xuống như vậy mới gọi là thành công.
Vị tông chủ này, tự cao tự đại là thật, nhưng thương con gái cũng là thật.
Nếu không thì sao ông ta lại làm ra chuyện "trộm mệnh" nghịch thiên như vậy?
Con gái ruột không ở bên cạnh, mà tiểu sư muội lại là người có thể cứu con gái mình, tuổi tác lại tương đương, ông ta tự nhiên coi tiểu sư muội như một người thay thế cho con gái.
Những đãi ngộ tôn quý của con gái tông chủ, ông ta đều sẵn lòng trao cho tiểu sư muội..... Cho đến khi con gái của ông ta trở về.
Trước khi việc trộm mệnh hoàn thành, ông ta quả thực đã từng thật lòng đối tốt với cô con gái nuôi này.
Chỉ là con người ông ta tàn nhẫn và quyết đoán, lúc tốt thì tốt thật, mà lúc xấu thì cũng thật sự không nương tay.
Nếu không thì ông ta cũng sẽ không phải chịu "báo ứng".
Lộc Tri Vi đã xem qua kết cục của tông chủ, có thể cảm nhận sâu sắc đạo lý mà biên kịch muốn truyền tải đến khán giả thông qua nhân vật này.
Đừng làm hại người khác, số mệnh đã định, đều có nhân quả báo ứng.
Trang điểm xong, Lộc Tri Vi thu dọn đồ đạc, ôm kịch bản đi về phía phim trường.
Cô thực ra cảm thấy có chút buồn cười và bất lực.
Một người chưa bao giờ được hưởng thụ tình thương của cha, bây giờ lại phải diễn ra cảnh cha con tình sâu nghĩa nặng.
Diễn kịch quả nhiên chính là cuộc đời, cái gì cũng có thể trải nghiệm được.
May thay, diễn viên đóng vai tông chủ, thầy Phương Thịnh, có ngũ quan đoan chính, gương mặt hiền từ, trông rất giống một người cha hòa nhã.
Hơn nữa, diễn xuất của thầy ấy cực kỳ tốt, Lộc Tri Vi đóng cặp với thầy rất thoải mái.
Ngoài đời, thầy Phương Thịnh lớn tuổi hơn cô, cũng hay trêu đùa gọi cô là "con gái".
Gọi nhiều đến nỗi, đôi khi Lộc Tri Vi còn có ảo giác, cứ như mình thật sự là con gái của thầy vậy.
Cô cũng không thấy phiền, chỉ là một chút vui đùa không ảnh hưởng gì đến công việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!