Chương 38: (Vô Đề)

Màn từ chối Khâu Lạc của Tang Vãn Từ chỉ là một tình tiết nhỏ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tiến độ của cả đoàn phim.

Ngoại trừ Lộc Tri Vi, không một ai biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, đã có cuộc đối thoại ra sao.

Lộc Tri Vi không phải người nhiều chuyện, cô tự giác giữ bí mật cho họ.

Còn Tang Vãn Từ thì lại càng không để tâm đến chuyện này.

Dường như ngay khoảnh khắc quay lưng rời đi, nàng đã xóa sạch đoạn ký ức ấy.

Đối với nàng, chỉ cần Khâu Lạc không làm ảnh hưởng đến mình, cũng không làm ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, thì chẳng có gì to tát cả.

Cảnh quay cuối cùng trong ngày hôm nay là cảnh diễn chung của nàng và Lộc Tri Vi, ở tổ A.

Quay xong là có thể tan làm.

Trong cảnh này, mấy nữ đệ tử ở cùng phòng với nữ chính Kiều Kính đều không có mặt.

Người thì xuống núi rèn luyện, người thì bị phạt, cả căn phòng chỉ còn lại một mình Kiều Kính.

Thế là tiểu sư muội lại mò sang chui vào chăn, nói là lo nàng ngủ một mình sẽ sợ, rồi còn ôm eo nàng ăn vạ.

Mục đích của cảnh này là để thể hiện tình cảm sư tỷ muội sâu đậm.

Đồng thời cũng là một chi tiết cài cắm cho kết cục của tiểu sư muội sau này.

Nhìn chung, đây là một cảnh quay quan trọng nhưng lại khá nhẹ nhàng.

Trong phòng hóa trang,

Tang Vãn Từ với gương mặt lạnh nhạt, chăm chú đọc lời thoại trong kịch bản.

Nàng mặc bộ đồ đệ tử, gạt mái tóc dài ra sau, vén lên tay áo đã bạc phếch của nhân vật.

Động tác khoan thai, ung dung, khí chất trầm ổn, xuất chúng lạ thường.

Khác với nhân vật tiểu đệ tử có thân thế bình thường, tính cách ổn trọng trong kịch bản, giờ phút này nàng trông giống như con gái tôn quý của tông chủ, người thừa kế tiên môn trong tương lai.

Quách Tuệ chính là nhìn trúng khí độ này của nàng, mới không chút do dự mà quyết định để nàng đảm nhận vai Kiều Kính.

Nàng vươn ra cánh tay trắng như tuyết.

Chuyên viên hóa trang kéo băng gạc quấn lên.

Theo kịch bản, trong lúc giám sát tiểu sư muội và hai người kia quét tước, Kiều Kính đã bất ngờ gặp nạn.

Để bảo vệ tiểu sư muội và sư đệ, nàng suýt chút nữa đã phế đi một cánh tay, nhưng cũng trong họa có phúc, được thần binh nhận chủ, chính thức mở ra một chương mới trong cuộc đời.

Vì vậy, trên tay nhân vật không thể nào không có vết thương.

Chuyên viên hóa trang quấn hết vòng này đến vòng khác, sau đó còn chu đáo giúp nàng hạ tay áo xuống: "Được rồi, không có vấn đề gì đâu."

Nói xong, người đó lại kiểm tra kỹ lưỡng lớp trang điểm của nàng, sửa lại màu môi cho nhạt đi một chút.

Người bị thương, sắc mặt sao có thể tốt được?

"Cảm ơn."

Tang Vãn Từ cầm kịch bản cùng trợ lý rời khỏi phòng hóa trang.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!