Chương 37: (Vô Đề)

Màn đối đáp vừa rồi của Tang Vãn Từ khiến Khâu Lạc ngớ cả người.

Hắn vốn luôn tự tin rằng với gương mặt này, mình có thể thuận buồm xuôi gió trong mọi chuyện. Nào ngờ hôm nay mới nhận ra, đời người quả nhiên không thể tránh khỏi vài ba chuyện bất ngờ.

Thế nhưng, chính sự bất ngờ này lại càng làm tôn lên nét khác biệt của Tang Vãn Từ.

Trên đời này có thứ gọi là tình yêu sét đánh, cũng có kiểu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Hắn tin rằng việc Tang Vãn Từ hiện giờ không thích mình chẳng qua là vì thời gian ở bên nhau còn quá ngắn, nàng chưa hiểu rõ về hắn, chưa thể nhận ra vẻ đẹp dung hòa giữa nội tâm và ngoại hình của hắn mà thôi.

Chỉ cần cho thêm thời gian, nàng nhất định sẽ phát hiện ra điểm tốt của hắn, và rồi sẽ yêu hắn.

Khâu Lạc quả quyết nghĩ vậy.

Nghĩ thông suốt rồi, tâm trạng Khâu Lạc khá lên hẳn, gương mặt cũng tươi cười hơn: "Tang lão sư thật biết nói đùa, thảo nào lại có nhiều người thích cô như vậy."

"Không đùa."

Tang Vãn Từ vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc.

"Nếu tôi biết đùa, thì đã khuyên anh ngay cả giống loài cũng không cần bó buộc quá."

Khâu Lạc: "..."

Ai đó nói cho tôi biết đi, sao lời của nàng lại khó đỡ đến thế??

Tang Vãn Từ chẳng buồn để tâm đến vẻ mặt của hắn lúc này.

Những gì cần nói nàng đã nói hết, còn Khâu Lạc muốn làm gì tiếp theo là chuyện của hắn.

Nhưng nếu hắn còn làm phật lòng nàng, thì đừng trách nàng không nể nang.

Khâu Lạc chẳng hề nản lòng, ánh mắt tha thiết nhìn nàng: "Cô có thể cho người thích cô một cơ hội để chứng minh được không, nhỡ đâu thì sao? Nhỡ đâu cô sẽ thích tôi thì sao?"

Tang Vãn Từ nhíu mày, vặn lại một câu: "Tại sao anh không cho người không thích anh một cơ hội trước đi?"

Khâu Lạc bị hỏi đến sững người.

Tang Vãn Từ không thích kiểu như vậy.

Một phía tình nguyện hy vọng đối phương trao cho cơ hội, mà hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của người ta.

Trên đời này làm gì có cơ hội nào bất công như thế?

Ở phía bên kia, Lộc Tri Vi đang nghe lén thì nhướng mày.

[ Anh biết Khâu Lạc và Tiểu Ứng kém nhau ở đâu không? ] cô hỏi.

[ Kém ở đâu? ] Lão Ngũ hỏi lại.

[ Tiểu Ứng tự biết mình, còn Khâu Lạc thì không. ]

[ Tiểu Ứng sẽ không bao bọc sự cưỡng cầu bằng một cái cớ nghe cho hay. ]

[ Đứa nhỏ đó tuy có hơi ngốc, nhưng ít ra còn biết không thể dây dưa, không thể gây phiền phức cho người khác. ]

Lộc Tri Vi tựa lưng vào bức tường, ngước mắt nhìn trời rồi khẽ thở dài một hơi.

Thật ra cô không cố ý nghe lén, chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!