Lộc Tri Vi cũng chẳng hiểu sao dạo này mình lại xui xẻo đến thế, vừa bắt đầu đã bốc phải toàn kịch bản không có kết cục tốt đẹp.
Nếu không phải bối cảnh của những câu chuyện này khác nhau, cô còn tưởng ông trời đang ngầm báo trước cho mình về số phận tương lai.
Vì nữ chính mà sinh, vì nữ chính mà diệt.
May mà họ đang sống trong một xã hội có pháp luật.
Lộc Tri Vi gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ, quay lại cuộc trò chuyện với Tang Vãn Từ.
[Vãn Từ]: Ừm, xin chỉ giáo nhiều hơn.
[Vãn Từ]: Sau này có thể tôi sẽ tìm cô để đối diễn.
[Vãn Từ]: Nếu cô có cần, cũng có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.
[Lộc Tri Vi]: Dễ nói dễ nói.
[Lộc Tri Vi]: Được rồi, đi ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé.
[Vãn Từ]: Ngủ ngon.
Đặt điện thoại xuống, Lộc Tri Vi tắt đèn.
Ngày mai lại là một ngày tốt lành để người làm công đi dọn gạch.....
Đạo diễn Quách Tuệ cũng giống như đạo diễn Lý, việc đọc kịch bản tập thể là yêu cầu bắt buộc, bất kỳ diễn viên nào cũng không được vắng mặt.
Dưới sự dẫn dắt của bà, buổi đọc kịch bản của《Vấn Tiên Môn》diễn ra vô cùng thuận lợi, các diễn viên và đội ngũ sản xuất chính cũng đã ăn khớp với nhau về nội dung.
Tiếp theo là thử tạo hình.
Vai nữ chính của Tang Vãn Từ, mở đầu là một tiểu đệ tử trong tông môn, tạo hình giai đoạn đầu không khác biệt nhiều so với các đệ tử khác, chủ yếu là dựa vào nhan sắc để cân tất cả.
Chỉ đến khi nàng rời khỏi tông môn, tạo hình mới bắt đầu đa dạng, từ mộc mạc đến hoa lệ đều có đủ, hệt như đang chơi một trò thay đồ vậy.
Nhưng Lộc Tri Vi thì khác.
Nhân vật lần này của cô, giai đoạn đầu trong mắt mọi người là một cô gái hoạt bát, vui vẻ, con gái của tông chủ với thân phận tôn quý. Tạo hình và trang sức trên tóc đương nhiên phải nổi bật và lộng lẫy hơn các đệ tử khác để thể hiện rõ thân phận.
Tạo hình ma hóa ở giai đoạn sau lại lấy màu đỏ làm chủ đạo, so với dáng vẻ linh động hoạt bát ban đầu, lại có thêm vài phần yêu kiều, ma mị.
Tuy không có nhiều tạo hình bằng nữ chính và nữ phụ, nhưng cũng đủ để khiến người khác phải sáng mắt.
Khi Tang Vãn Từ thấy cô mặc bộ váy lụa màu đỏ thẫm từ trong bước ra, nàng đã không khỏi sững người.
Lộc Tri Vi rất trắng.
Những ngón tay thon dài lấp ló sau lớp tay áo rộng màu đỏ thẫm, trắng ngần tựa như tuyết đầu đông.
Gương mặt vốn chỉ ưa nhìn, qua vài nét bút của chuyên viên trang điểm, bỗng trở nên đẹp một cách lạ lùng.
Trong mỗi ánh nhìn lúng liếng, lại mơ hồ ẩn hiện một nét quyến rũ yêu dị.
Tựa như chỉ cần cô ngoắc nhẹ ngón tay, chẳng có trái tim nào là không chiếm được.
Tang Vãn Từ đăm đăm ngắm nhìn, không rời mắt một giây.
Đây là lần đầu tiên nàng phát hiện, hóa ra Lộc Tri Vi lại là một người đẹp đến thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!