Lộc Tri Vi buộc phải thừa nhận một điều, Tang Vãn Từ là một người có sức hút vô cùng đặc biệt.
Bởi sự chân thành và lương thiện của nàng, cho dù có gỡ bỏ lớp hào quang nhân vật chính, nàng vẫn tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ không thể nào phớt lờ.
Quen biết được một người như vậy, thật sự là may mắn của cô.
Tang Vãn Từ hỏi tại sao cô lại đứng một mình.
Lộc Tri Vi khẽ lắc ly nước ép trong tay: "Quen lủi thủi một mình vào những lúc thế này rồi."
Trước khi có hào quang nhân vật chính, số lần Lộc Tri Vim tham gia tiệc tùng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thế nên, thói quen của cô vẫn dừng lại ở cái thời còn là một người vô hình.
An tĩnh, cô độc, và không cách nào hòa nhập được.
Bởi vậy, khi đột nhiên trở thành một người bình thường, cơ thể cô vẫn chưa kịp phản ứng lại, thành ra cách ứng xử có phần lúng túng.
Hơn nữa, ở buổi tiệc của đoàn phim 《 Phượng Tê 》, Lộc Tri Vi cũng chỉ mới có kinh nghiệm dự tiệc hai lần mà thôi. Lần trước lại có nam chính bên trái, nữ chính bên phải, toàn là người quen nên cô chẳng cần phải đau đầu nghĩ cách giao tiếp.
Tang Vãn Từ hiểu ý cô, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, cứ từ từ rồi sẽ quen thôi."
"Còn có tôi ở bên cạnh cô mà."
Trong một môi Tr**ng X* lạ, chỉ cần có một người quen thuộc bên cạnh, người ta sẽ không còn sợ hãi nữa. Tang Vãn Từ hiểu rõ hơn bất kỳ ai, Lộc Tri Vi cũng cần có người bầu bạn.
Nàng thừa hiểu, con người Lộc Tri Vi không hề mạnh mẽ, không sợ hãi như vẻ bề ngoài. Sự lạc quan ấy là cách để cô ấy sinh tồn, chứ không phải bản tính trời sinh.
Nếu có thể, liệu có ai cam tâm chịu cảnh cô đơn, không nơi nương tựa chứ?
"Cảm ơn." Lộc Tri Vi nói.
"Cô cứ luôn nói hai từ này." Tang Vãn Từ đáp.
Lộc Tri Vi tức khắc nghẹn lời, vẻ mặt lộ rõ sự bối rối.
Cô không biết khi đối mặt với sự tử tế, ngoài hai từ này ra, mình còn có thể nói gì khác.
Cũng không biết giữa bạn bè với nhau, làm thế nào để trò chuyện một cách tự nhiên.
Càng không biết phải làm sao để người bạn quý giá này thích mình, để họ không vì chán ghét mà rời đi.
Lộc Tri Vi không có kinh nghiệm.
Chưa một ai từng dạy cô.
Cũng chưa một ai từng thật lòng yêu quý cô.
Thấy cô im lặng, đôi mắt thoáng vẻ hoang mang, Tang Vãn Từ bèn cúi người lại gần, dịu dàng gọi: "Chị ơi."
Tiếng gọi thân mật ấy lọt vào tai, khiến Lộc Tri Vi ngẩn người.
Giọng Tang Vãn Từ trước sau như một, vẫn bình thản: "Tôi không muốn cô phải khách sáo với tôi như vậy."
Một câu nói đơn giản, tựa như ngọn đèn hải đăng soi sáng con đường.
Lộc Tri Vi chợt hiểu ra, miệng theo bản năng định nói một tiếng "Cảm ơn", nhưng lời vừa đến đầu môi đã phải gắng gượng nuốt lại.
Đôi mắt Tang Vãn Từ tràn ngập sự mong chờ dành cho cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!