Lộc Tri Vi cười không nổi.
Bây giờ nếu cô mà cười lên, chắc chắn sẽ tràn đầy chua xót, còn khó coi hơn cả khóc.
Quá đáng, quá đáng, quá quá đáng!
Nữ chính không đi theo kịch bản, bây giờ đến cả nhiệm vụ hệ thống cũng không đi theo kịch bản nữa sao!
Lộc Tri Vi điên cuồng gào thét trong lòng: [Cái thứ của các người cũng quá thiếu tinh ý rồi, không thấy tôi đang an ủi người ta à!]
Lão Ngũ ra mặt nói đỡ cho hệ thống: [Cái này cô cũng không thể trách hệ thống được, nếu đổi thành nhân vật nam nữ, cái màn chung chăn chung gối cộng thêm tỏ tình này, nói khoa trương một chút, là có thể lôi ra chín đồng chín, xông thẳng đến Cục Dân chính luôn rồi.]
Sau đó nghĩ nghĩ, lại nói: [Tuy rằng hai người bây giờ còn chưa đến mức xông đến Cục Dân chính, nhưng Tang Vãn Từ hiện tại đối với cô rất có cảm tình, cũng là một bước tiến trong mối quan hệ.]
[Tiếp tục cố lên nhé con gái, mẹ tin con.]
Lộc Tri Vi: [... Các người không bằng trực tiếp cho tôi một nhát dao luôn đi.]
Mỗi lần cô vất vả lắm mới kéo gần được quan hệ với Tang Vãn Từ, hệ thống lại nhất định phải chạy ra cho cô một đòn chí mạng.
Đây thật sự là hệ thống phụ trợ sao?
Đây thật sự không phải là hệ thống chuyên nghiệp gây khó dễ cho ký chủ, không tức chết ký chủ thì cũng làm ký chủ tức đến chết sao???
Lão Ngũ nhắc nhở: [Cô còn một lần miễn trừ hình phạt.]
Lộc Tri Vi dứt khoát từ chối.
Với cái tính thích giở trò của hệ thống này, đến cả chung chăn chung gối cũng có thể đưa ra, cô không dám chắc sau này có thứ gì kỳ quái và khó xử hơn cái này xuất hiện không.
[Vậy cô cố lên đi.] Lão Ngũ thở dài, [Đường còn dài mà.]
Tiếp theo anh ta đứng dậy rời khỏi bàn điều khiển.
[Mẹ đi tập thể dục đây, con tự mình cố gắng nhé, làm xong nhiệm vụ sớm rồi đi ngủ sớm.]
[Có việc gì thì lại gọi mẹ.]
Lộc Tri Vi: [...]
Cái thế giới lạnh lùng vô tình này.
Lão Ngũ rời đi.
Lộc Tri Vi im lặng.
Nhìn người trong lòng, cô đột nhiên cảm thấy rất may mắn vì mình đang ôm Tang Vãn Từ, như vậy nàng sẽ không nhìn thấy vẻ mặt bi thương của cô.
Hệ thống đáng ghét.
Tại sao phải đối xử với cô tàn nhẫn như vậy.
À không, tại sao cứ luôn xuyên tạc tình bạn trong sáng của họ, đối xử với họ tàn nhẫn như thế!
Một khoảnh khắc tốt đẹp và dịu dàng như vậy, sao có thể nói những lời gây mất hứng và đột ngột như thế chứ?!
Nhưng cô phải làm nhiệm vụ.
Không làm nhiệm vụ thì không có điểm nhiệm vụ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!