Lộc Tri Vi nhạy bén nhận ra sự im lặng và ngượng ngùng đang bao trùm lấy không khí.
Bên tai cô mơ hồ vang lên một hồi chuông cảnh báo.
Một chữ "Nguy" to tướng, treo lơ lửng ngay trên đỉnh đầu.
Cô nhớ rõ tiết mục Gala cuối năm của Mạnh Liên Ngọc, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để canh me đêm giao thừa chờ bà ấy.
Kết quả là kế hoạch đã bị sự xuất hiện đột ngột của Tang Vãn Từ làm cho đảo lộn hoàn toàn.
Cô đã quên mất Mạnh Liên Ngọc đang ở trên kênh truyền hình nào.
Nhưng DNA của Lộc Tri Vi thì vẫn còn nhớ..... nhưng DNA của Lộc Tri Vi lại quên mất rằng nghề tay trái của mình là fan cứng của Tang Vãn Từ!
Bị bắt quả tang "ngoại tình" ngay trước mặt chính chủ.
Kinh khủng, quá kinh khủng!
Cô chỉ muốn gào lên cứu mạng!
Nhưng Lộc Tri Vi cảm thấy mình vẫn còn cứu được, vẫn còn có thể lấp l**m!
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô vội vàng bẻ lái, quay sang hoan hô nam ca sĩ gạo cội đang cùng biểu diễn trên sân khấu: "A, Phong Tiết lão sư!"
"Mạnh lão sư và Phong Tiết lão sư đều đẹp quá đi!"
Giới trẻ bây giờ ai mà chẳng có vài thần tượng để hâm mộ?
Thường thì sẽ có một người chính để theo đuổi, rồi thêm vài thần tượng phụ để yêu thích.
Cho nên chỉ cần mình tỏ ra yêu thích nhiều người, Tang lão sư sẽ không nghi ngờ sự trung thành của mình đối với nàng!
Thích mấy diễn viên gạo cội thì đã sao, người tôi yêu nhất vẫn là cô!
Hãy tin tôi, Tang lão sư!
Tang Vãn Từ thấy vậy, quả thật đã bị đánh lừa, lời nói đến bên miệng cũng phải đột ngột thay đổi: "Cô thích họ à?"
Lộc Tri Vi ôm chặt chiếc gối, móng tay ở nơi nàng không nhìn thấy đang xấu hổ mà cào cào: "Thích chứ, Mạnh lão sư diễn xuất hay, Phong Tiết lão sư hát hay, ai mà không thích họ chứ?"
Còn cẩn thận bổ sung thêm một câu: "Rất nhiều diễn viên và ca sĩ tôi đều thích."
Tang Vãn Từ không hề nghi ngờ, bởi vì Lộc Tri Vi quả thực có theo dõi rất nhiều diễn viên và ca sĩ.
Nàng quay đầu lại, chăm chú nhìn Mạnh Liên Ngọc và Phong Tiết trên màn hình, giọng nói thong dong bình tĩnh: "Họ quả thực xứng đáng được người khác yêu mến."
Họ ưu tú và chói lọi, như nắng gắt, như trăng sáng.
Không ai có thể bỏ qua ánh hào quang của họ, cũng không có ai là không thích họ.
Nàng cũng muốn trở thành một người như vậy.
Lộc Tri Vi liếc nhìn TV, rồi lại liếc nhìn nàng, với ý thức cầu sinh và sự tự giác của một fan hâm mộ, cô bổ sung thêm một câu: "Người tôi thích nhất vẫn là Tang lão sư cô."
Tang Vãn Từ cong khóe môi, nụ cười rất nhạt, nhưng không khó để nhận ra nàng đang vui: "Cảm ơn."
Ánh mắt nàng nhìn về phía Lộc Tri Vi trở nên vô cùng dịu dàng, nàng mỉm cười: "Tôi cũng thích cô."
Giọng điệu mềm mại, không khí biến đổi đột ngột.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!