Chương 25: (Vô Đề)

Lộc Tri Vi sững sờ nhìn Tang Vãn Từ đứng dậy, cúi người nói gì đó với nhân viên đoàn phim, có lẽ là cảm ơn họ đã vất vả, rồi xoay người, tà áo bay nhẹ, khoan thai bước về phía cô.

Cô giật mình lùi vội mấy bước, động tác thu điện thoại lại trở nên cứng đờ, vụng về.

Ai đó nói cho cô biết đi, làm thế quái nào mà Tang Vãn Từ lại có thể tìm ra mình chính xác như vậy chứ!

Nắng hôm nay đẹp lạ thường, ánh nắng vàng rực rỡ len lỏi qua khung cửa lớn đang mở rộng.

Những hạt bụi vàng li ti nhảy múa trong luồng sáng, lướt nhẹ qua vạt váy và chiếc áo choàng của Tang Vãn Từ. Họa tiết mây cuộn trên áo choàng như sống lại, gợn lên từng đợt theo mỗi bước chân nàng.

Nàng đứng trong vầng sáng ấy, gương mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng mà đã đẹp tựa một tuyệt tác điêu khắc, mỗi một đường nét đều tinh xảo đến mức không thể chê vào đâu được.

Một người hoàn hảo đến thế đang từng bước tiến về phía mình, Lộc Tri Vi bất giác nín thở, như thể sợ rằng chỉ một hơi thở của mình cũng đủ sức làm vỡ tan bức tượng sứ tuyệt mỹ ấy, phá tan đi khoảnh khắc đẹp đẽ này.

Thật lòng mà nói, ngắm gương mặt này nhiều, Lộc Tri Vi cũng sắp trở thành fan vì nhan sắc mất rồi.

Yêu cái đẹp là bản tính của con người, nếu có lỡ thành fan nhan sắc thật thì cũng không thể trách ý chí cô không đủ sắt đá được!

"Lộc Tri Vi."

Vầng sáng không còn đuổi theo nữa, Tang Vãn Từ đã dừng bước ngay trước mặt cô, vẻ mặt bình thản.

"Cô vừa chụp tôi à?"

Bởi vì mỗi lần diễn xong, nàng đều có thể thấy Lộc Tri Vi hệt như chủ một hội nhóm chuyên đi tung hô thần tượng, luôn miệng khen ngợi mình. Nàng lại thấy những lời khen của Lộc Tri Vi rất dễ nghe, thế nên lần nào xong cảnh quay cũng quen thói tìm đến vị trí của cô, chuẩn bị đón nhận sự 'kiểm duyệt' của fan cứng.

Chỉ có điều, fan cứng hôm nay dường như còn 'tặng kèm' cho nàng vài thứ khác nữa.

"..."

Lộc Tri Vi lập tức xấu hổ đến mức da đầu tê rần.

Chụp lén mà bị chính chủ bắt tại trận, quả nhiên nghĩ theo góc nào cũng chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Nhưng không sao, cô vẫn còn tấm áo choàng 'fan hâm mộ' cơ mà!

Có lớp vỏ bọc này, chẳng khác nào có bùa hộ mệnh. Một fan bé nhỏ thấy thần tượng diễn xuất quá đẹp nên chụp trộm một tấm làm kỷ niệm, cũng là điều dễ thông cảm thôi!

Lộc Tri Vi đã nghĩ sẵn lời giải thích, đang định mở miệng thì không ngờ Tang Vãn Từ đã nhanh hơn một bước: "Chụp thế nào rồi, cho tôi xem."

Lúc nói câu này, sắc mặt nàng vô cùng bình thản, trong giọng nói chỉ thoáng một chút tò mò.

Lộc Tri Vi: "?"

Phản ứng này... nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.

Lộc Tri Vi còn tưởng Tang Vãn Từ sẽ nổi giận với mình chứ...

"Cô không giận à?" Lộc Tri Vi buột miệng hỏi.

Tang Vãn Từ bỗng cong môi cười nhẹ: "Vậy là cô thật sự đang chụp tôi rồi."

Lộc Tri Vi: "..."

Chết tiệt.

Sập bẫy rồi!

Tang Vãn Từ vẫn ung dung, hỏi: "Cô có định tuồn ảnh ra ngoài không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!