Cảnh tượng này quả thực rất ấn tượng.
Lão Ngũ, người đang cầm trong tay kịch bản phim ngôn tình, suýt chút nữa đã quay người bỏ chạy, nhưng rồi sực nhớ ra điều gì đó. Khoan đã, hai người này chính là nhân vật chính trong kịch bản ngôn tình mà.
Thế thì anh ta chạy đi đâu làm gì?
Công việc của hệ thống là tác hợp cho nhân vật chính, đương nhiên là rất thích thú với tình cảnh này rồi.
Anh ta không những không đi, mà còn phải phất cờ hò reo, cổ vũ cho cặp đôi chính đang có tiến triển thần tốc này nữa chứ.
[Đồng ý đi, đồng ý với nàng đi!]
[Nhẫn của cô đâu? Sao cầu hôn mà lại không mang theo nhẫn?]
[À, hiểu rồi, tấm lòng đi trước, vật chất theo sau.]
Lộc Tri Vi nghe thấy giọng nói của hệ thống oanh tạc trong đầu mình, rồi lại nhìn người trước mặt, cô quyết đoán lựa chọn giải quyết người trước mắt trước, ngay khi sức lực vừa hồi phục.
Xoa xoa đầu gối, Lộc Tri Vi chậm rãi đứng dậy, đầu óc nhanh chóng lướt qua một lượt, rồi mở miệng dưới ánh mắt đầy cảnh giác của Tang Vãn Từ: "Tang..."
Cô ngập ngừng một chút, bỗng nhiên không biết nên gọi thế nào cho phải, dứt khoát không gọi nữa.
Nhưng không đợi cô nói tiếp, Tang Vãn Từ đã nhanh hơn một bước đưa tay lên che miệng cô lại.
Một mùi hương thanh nhã, thoang thoảng chợt len lỏi vào khoang mũi của Lộc Tri Vi, nhẹ nhàng mà rõ rệt, tựa như chính con người của Tang Vãn Từ, vừa cao sang quyến rũ lại vừa xa vời không thể chạm tới.
Dù cho nàng đang đứng ngay trước mặt cô.
Lộc Tri Vi ngơ ngác chớp mắt, ngây người nhìn vào đôi mắt đa tình trời sinh của Tang Vãn Từ.
Tang Vãn Từ hạ giọng hỏi: "Cô nhận ra tôi à?"
Lộc Tri Vi không biết nàng định làm gì, bèn cứng nhắc gật đầu một cái.
Tang Vãn Từ nói: "Phiền cô giữ bí mật giúp tôi, tôi không muốn bị người khác nhận ra."
Tâm trạng nàng hôm nay không tốt, ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, hoàn toàn không muốn bị làm phiền. Chỉ là tình cờ thấy Lộc Tri Vi bị một đứa trẻ va phải, cứ ôm trán đứng mãi một chỗ, mà người xung quanh lại chẳng ai quan tâm, nên mới xuất phát từ lòng tốt mà tiến lại hỏi thăm.
Lộc Tri Vi lại gật đầu thêm một cái, tỏ ý đã đồng ý, bụng bảo dạ: Bà chị cải trang thế này thì đến thằng ngốc cũng nhìn ra là không muốn bị nhận ra rồi...
Tang Vãn Từ nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, giọng nói trước sau như một, vẫn rất mê người.
Lộc Tri Vi bỗng nhiên nhớ lại cả cuộc đời của nàng.
Cuộc đời của Tang Vãn Từ luôn rực rỡ và được vạn người chú ý, cuối cùng còn trở thành một nữ minh tinh hàng đầu với địa vị không thể lay chuyển, cả sự nghiệp và tình yêu đều viên mãn.
Nhìn lại người trước mắt, đôi mắt trong như sao, làn da trắng ngần như ngà, ngay cả giọng nói cũng như được cộng thêm hiệu ứng mê hoặc, bất kỳ từ nào qua miệng nàng cũng trở nên đặc biệt dễ nghe.
Đúng là người sinh ra để làm nhân vật chính có khác.
Lộc Tri Vi chấp nhận cái thiết lập nhân vật chính phi lý của thế giới này mà không hề có chút gánh nặng tâm lý nào.
Tang Vãn Từ nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt: "Cô không sao chứ?"
Lộc Tri Vi ngẩn ra một chút, không quen có người quan tâm đến mình, một lúc sau mới gật đầu.
Tang Vãn Từ liếc nhìn vầng trán đỏ ửng của cô, rồi ánh mắt lại từ từ dời xuống chân cô, hình ảnh cô quỳ một gối vẫn còn ám ảnh trong đầu nàng.
Một người xa lạ, lần đầu gặp mặt đã làm ra một màn như vậy, mà lại chẳng có lấy một lời giải thích...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!