Sau khi ngơ ngác một hồi, Ứng Tức Trạch cảm thấy cạn lời, một lúc lâu sau mới nói: "Anh, em đang buồn ở đây, mà anh lại ngồi bên cạnh đan áo len, anh cảm thấy như vậy thật sự ổn sao?"
Lộc Tri Vi nói có sách mách có chứng: "Một tấc thời gian là một tấc vàng, tôi chỉ đang tranh thủ tận dụng thời gian một cách hợp lý trong lúc im lặng bầu bạn với cậu thôi. Hơn nữa, đây chẳng phải là tôi đang cho cậu thời gian để bình tĩnh, sắp xếp lại ngôn từ hay sao."
Tiếp đó, cô nói với giọng điệu và vẻ mặt vô cùng hiền từ: "Thế nào rồi, bây giờ muốn nói chưa?"
Nhìn thấy Lộc Tri Vi hiền từ như vậy, Ứng Tức Trạch đột nhiên nhớ tới một người: "Anh, anh có biết vẻ mặt hiền từ của anh bây giờ giống ai không?"
Lộc Tri Vi: "Giống ai?"
Ứng Tức Trạch: "Giống bà nội em."
Lộc Tri Vi nghe vậy, chớp chớp mắt, rồi ngượng ngùng gãi đầu: "Bối phận cao thế này, ngại quá đi."
Haizz, tự dưng có được một đứa cháu trai.
"...?"
Ứng Tức Trạch bị làm cho bật cười, nụ cười mong manh ấy lan tỏa trong đáy mắt cậu ta, thế mà lại khiến cậu ta tạm thời quên đi nỗi buồn.
Lộc Tri Vi thấy cậu ta cười, cũng yên tâm cất kim đan và cuộn len đi: "Cười rồi à? Cười là tốt rồi."
Nụ cười của Ứng Tức Trạch chợt tắt, cậu ta quay đầu nhìn mặt ao xanh biếc, cả trái tim như một chiếc lá sen trôi nổi trên mặt nước, trống rỗng, không thể chìm xuống.
Mười ngón tay đan vào nhau, vô thức mân mê.
Tiếng gió bên tai trở nên tiêu điều hơn, không biết là đang hòa cùng tâm trạng của cậu ta lúc này, hay là đang châm chọc sự đa tình của cậu ta.
Lộc Tri Vi thấy Ứng Tức Trạch lại im lặng, bèn mở túi lấy cuộn len ra cuộn lại. Vừa cuộn được một lúc, liền nghe thấy cậu ta nói: "Anh, anh có bao giờ thích một người mà không có được chưa?"
"Không có."
Lộc Tri Vi nhét cuộn len đã cuộn xong vào túi, sắc mặt phẳng lặng.
Xin lỗi, đối với một kẻ vô hình mà nói, cô mới là người mà người khác không có được, không nhìn thấy được.
Chính vì có nhận thức này, nên trước đây Lộc Tri Vi giống như đang tu Vô Tình Đạo, sẽ không động lòng với bất kỳ ai.
Mấy cái phiền não tình yêu, đều không liên quan đến cô.
Ứng Tức Trạch lại thở dài, cả người thoáng chốc già đi không ít: "... Em thì có."
Lộc Tri Vi nhìn về phía cậu ta, gật gật đầu.
Cô thầm nghĩ: Em trai, chị biết em có, kịch bản đều viết hết rồi.
Mười ngón tay của Ứng Tức Trạch khẽ động, giọng điệu trầm thấp: "Em rất thích cô ấy, cũng là vì cô ấy mới bước vào giới giải trí, bởi vì cô ấy từng nói sau này muốn gả cho một ngôi sao lớn. Sau đó cô ấy liền đi du học. Trước khi đi còn nói với em, câu nói đó chỉ là đùa thôi, bảo em đừng coi là thật, hãy đi làm những việc mình thích. Nhưng việc em thích, chính là thích cô ấy.
Vậy mà cô ấy lại từ chối em."
Chiếc hộp tâm sự của Ứng Tức Trạch đang từ từ được mở ra.
Lộc Tri Vi không lên tiếng cắt ngang, chỉ vỗ nhẹ lên vai cậu ta an ủi, nghiêm túc sắm vai người lắng nghe.
"Cô ấy muốn đi học, đi tu nghiệp, đi hoàn thành ước mơ của mình, chỉ là không thể vì em mà ở lại. Em biết, bởi vì cô ấy không thích em. Sau này em gặp được Tang lão sư, em lại nhìn thấy bóng dáng của cô ấy trên người Tang lão sư, thế là trái tim theo bản năng bắt đầu đập nhanh hơn, không kìm được mà đuổi theo bước chân của Tang lão sư, hy vọng có thể ở chỗ Tang lão sư mà viên mãn mối tình của mình.
Nhưng không ngờ rằng em đến một cơ hội đánh giá cũng không có, đã bị Tang lão sư loại ra khỏi cuộc chơi..."
Cuối cùng, cậu ta vô cùng nặng nề mà thở ra một hơi, tựa như đang thương tiếc cho mối tình vĩnh viễn không bao giờ được hồi đáp của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!