Chương 16: (Vô Đề)

Tang Vãn Từ không hiểu tại sao Lộc Tri Vi lại có biểu cảm này, bèn hỏi thẳng: "Là tôi không nên hỏi sao?"

Lộc Tri Vi bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, gãi gãi gáy: "Không phải đâu, là do đây là lần đầu tiên tôi được người khác hỏi sinh nhật, nên có chút ngạc nhiên thôi."

Tang Vãn Từ thấy vậy, bất giác nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt.

Dung mạo Lộc Tri Vi ôn hòa, nói chuyện cũng dễ nghe, không giống loại người sẽ gây mâu thuẫn hay bị người khác xa lánh.

"Tại sao lại không ai hỏi?" Tang Vãn Từ hỏi.

Lộc Tri Vi mân mê ngón tay, nhìn vào lòng bàn tay mình, vừa bối rối lại vừa thẳng thắn: "Nói ra có lẽ Tang lão sư không tin, sự tồn tại của tôi tương đối mờ nhạt, mọi người đều..."

Cô dùng từ rất ý tứ: "... không nhớ rõ tôi cho lắm."

Tang Vãn Từ bỗng nhiên ngẩn người, cũng không nói thêm gì, chỉ im lặng nhìn cô.

Không biết đang suy nghĩ điều gì.

Cũng không biết là tin, hay là cảm thấy cô đang nói vớ vẩn.

Lộc Tri Vi cười gượng hai tiếng: "Tang lão sư cứ coi như tôi đang nói nhảm cũng được, đừng để trong lòng."

Sau đó, cô lảng sang chuyện khác, vẻ mặt đầy tò mò: "Tại sao Tang lão sư lại đột nhiên hỏi chuyện này?"

Tang Vãn Từ từ từ hoàn hồn, ánh mắt bình thản nói: "Không có gì, chỉ là lúc đạo diễn Lý nói đùa rằng trông như cũng không có ai tổ chức sinh nhật cho cô, tôi thấy phản ứng của cô có chút không đúng."

Vào khoảnh khắc đó, Lộc Tri Vi đã cứng người lại, vẻ mất tự nhiên, tựa như tâm sự khốn quẫn bỗng nhiên bị phơi bày ra, tr*n tr** trước mặt mọi người.

Nhớ lại cảnh khóc của Lộc Tri Vi, dường như đồng cảm sâu sắc, cô chính là Tiểu Hà, Tiểu Hà chính là cô, khiến người ta đau lòng.

Hơn nữa, lúc nãy Lộc Tri Vi đã dịu dàng cổ vũ nàng như vậy, nên nàng mới muốn hỏi một câu.

Chỉ không ngờ rằng kết quả còn thảm hơn.

Không chỉ không có ai tổ chức sinh nhật cho cô ấy, mà ngay cả người chủ động hỏi sinh nhật cô ấy cũng không có...

Lộc Tri Vi lại không cảm thấy mình đáng thương, thậm chí còn vui vẻ cong mắt cười: "Oa, Tang lão sư thật là tinh ý. Cảm ơn nhé, tôi vui lắm!"

Tang Vãn Từ thấy cô cười một cách lạc quan, trong phút chốc lại không biết nên nói gì cho phải.

Không được người khác nhớ đến, ngay cả sinh nhật cũng không có ai hỏi, nhắc đến những chuyện này, trong lòng cô ấy không thấy tủi thân, không muốn khóc, không muốn than thở sao?

"Cô không buồn sao?" Tang Vãn Từ khó hiểu hỏi.

Lộc Tri Vi cười đến mắt cong cong, giọng điệu thản nhiên: "Chuyện này có gì đáng buồn đâu. Bây giờ công nghệ phát triển, chỉ cần cài đặt một chút, bất cứ chuyện gì cũng sẽ được hệ thống ghi nhớ, giống như lịch trên điện thoại vậy, đến giờ nó sẽ rất có nghi thức mà hiện lên nhắc nhở tôi, như vậy không phải cũng tốt sao. Cùng lắm thì, còn có tôi mà."

Cô chỉ chỉ vào thái dương của mình: "Tôi sẽ nhớ, mãi mãi nhớ."

Tang Vãn Từ nhìn cô, nhớ lại khoảnh khắc sững sờ của Lộc Tri Vi trên phim trường.

Có lẽ sâu thẳm trong lòng, cô ấy vẫn sẽ buồn vì chuyện này, chỉ là không thể hiện ra mặt.

Nhưng nếu cô ấy không chủ động bày tỏ, vậy thì thôi.

Họ chỉ là quan hệ hợp tác, không phải là bạn bè không có gì giấu nhau, nàng không nhất thiết phải vô điều kiện mở lòng với cô ấy.

Hơn nữa, cô ấy dường như có cả ngàn cách để làm mình vui lên, khiến cho những cảm xúc tiêu cực không có đất dụng võ.

Tang Vãn Từ nghĩ vậy, giống như bị nụ cười trên mặt Lộc Tri Vi lây nhiễm, cũng theo đó mà cong khóe môi, đồng tình nói: "Cô rất lạc quan."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!