Chương 13: (Vô Đề)

Phim thần tượng thời đại mới, có thể tóm gọn lại trong bốn chữ: Nam chính bẽ mặt.

Cú chặn mặt này của nữ chính đã nâng sự bẽ mặt của nam chính trong lịch sử lên một tầm cao mới.

Tuy không hôn trúng là chuyện tốt, nhưng Lộc Tri Vi vẫn muốn được yên tĩnh một mình.

Một viên sỏi mới bất ngờ làm sao.

Một cú twist mới đột ngột làm sao.

Và một lực tay, khốn kiếp, mới mạnh làm sao.

Đây mà là nữ chính được cho là yếu đuối không thể tự gánh vác trong mắt các nhân vật nam hay sao?

Nói ra sợ họ không tin, với lực tay này, mấy người họ có đến bẻ tay vật thì cũng có khi phải thua.

Lộc Tri Vi ôm lấy cái cổ tội nghiệp của mình, dáng vẻ thê thảm vô cùng.

Mọi hành động của Tang Vãn Từ đều xuất phát từ bản năng. Khi kịp phản ứng lại, nàng không giấu nổi kinh ngạc mà vội buông tay.

Thấy vẻ mặt thống khổ của Lộc Tri Vi, nàng cẩn trọng đỡ lấy sau gáy cô, áy náy vô cùng: "Cô không sao chứ? Xin lỗi, tôi không cố ý..."

Lộc Tri Vi, kẻ sợ đau, khóc không ra nước mắt đưa tay che lấy cổ, nụ cười nhuốm màu tang thương: "Không sao đâu..."

Tang Vãn Từ: "..."

Nụ cười của cô không nói lên điều đó.

"Tang lão sư, xin lỗi nhé, tôi đi trước đây."

Lộc Tri Vi vòng qua Tang Vãn Từ, đã quên bẵng mình định nói gì, chỉ muốn tìm một nơi nào đó để bình tĩnh lại.

Vừa đi cô vừa cẩn thận xoay xoay cái cổ của mình.

Không sao, vẫn còn sống.

"Cô định đi đâu?" Tang Vãn Từ nhíu mày hỏi một câu.

"Đi vệ sinh." Lộc Tri Vi thuận miệng đáp.

Tang Vãn Từ: "?"

Không phải nên đến phòng y tế sao?

Đợi người đi xa rồi, Tang Vãn Từ mới sực nhớ ra một chuyện.

Hình như lúc nãy là Lộc Tri Vi chủ động gọi nàng lại trước?

Có phải cô ấy có chuyện muốn nói với nàng, chẳng qua là bị tai nạn bất ngờ này cắt ngang hay không?

Đúng lúc này, Ôn Dao từ một con đường khác đi tới. Thấy Tang Vãn Từ đứng một mình, cô nàng có hơi sững lại, nhìn quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng Lộc Tri Vi đâu, bèn lịch sự mở miệng hỏi: "Tang lão sư, xin lỗi đã làm phiền, cô có thấy nghệ sĩ nhà tôi đâu không?"

Tang Vãn Từ quay đầu lại nhìn người quản lý nhỏ trước mặt, chỉ thấy tay cô nàng còn đang ôm chiếc áo khoác màu vàng nhạt của Lộc Tri Vi.

Tang Vãn Từ hơi suy nghĩ, rồi lên tiếng: "Cô định đưa áo khoác cho cô ấy à?"

Ôn Dao gật đầu: "Đúng rồi, hai hôm nay trời lạnh, chị Tri Vi hôm nay ra ngoài quên mang áo khoác, tôi vừa mới mang đến cho chị ấy. Nghe mọi người nói hai người đi cùng nhau, nên tôi chạy qua đây. À đúng rồi, lúc nãy đạo diễn Lý nói có chút vấn đề nhỏ, cảnh tiếp theo tạm thời chưa quay được, nên cho hai người nghỉ ngơi thêm một lát, lúc nào được sẽ gọi điện thoại."

Cuối cùng, như sợ Tang Vãn Từ không tin, Ôn Dao còn bồi thêm một câu: "Đã thông báo trong nhóm rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!