Chương 107: Hoàn chính văn

Lộc Tri Vi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, cô có thể mặt đối mặt với Lão Ngũ.

Họ thuộc về hai thế giới khác nhau, một người ngồi trong phòng điều khiển lạnh lẽo, người kia sống giữa một thế giới xa xôi, tưởng chừng chẳng bao giờ giao nhau.

Vậy mà hôm nay, cô lại được tận mắt nhìn thấy anh, một Ngũ Tuấn Sinh bằng xương bằng thịt, bình an vô sự.

Ngũ Tuấn Sinh xoay người, ánh mắt đánh giá cô từ đầu đến chân. Lộc Tri Vi bây giờ đã khác xa cô gái năm xưa mà anh từng gặp.

Cô cởi mở hơn, vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn, cuối cùng cũng không còn cô độc như trước.

Một nụ cười khẽ hiện trong đáy mắt Ngũ Tuấn Sinh, rồi hơi thở dài nhẹ nhõm cũng theo đó mà tan ra. Chỉ cần Lộc Tri Vi sống tốt, thì tất cả những gì anh ta từng làm, từng chịu đựng... đều xứng đáng.

"Đã lâu không gặp," Ngũ Tuấn Sinh mỉm cười, giọng ôn hòa, "con gái ngoan."

Thời gian dài xa cách, ai nấy đều từng đi qua khổ cực. Giờ đây có thể bình an đứng trước mặt nhau, nỗi chua xót bỗng dâng đầy trong ngực, khiến hốc mắt cay cay.

Lộc Tri Vi vừa muốn khóc lại vừa muốn cười: "Tốt quá rồi Lão Ngũ, anh không sao cả thật sự quá tốt rồi..."

Cô từng sợ hắn gặp chuyện trong hệ thống, sợ hắn không được cứu, sợ hắn thật sự lấy mạng đổi mạng.

Lộc Tri Vi muốn sống, và cũng muốn tất cả bọn họ được sống.

Ngũ Tuấn Sinh nhìn đôi mắt long lanh của Lộc Tri Vi, lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả. Làm quản trị viên hệ thống nhiều năm, anh ta từng gặp vô số ký chủ, vô số thế giới, ai đi đường nấy, nước sông chẳng phạm nước giếng.

Ngũ Tuấn Sinh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, một ký chủ lại rơi nước mắt vì mình.

Bởi vì Lộc Tri Vi, anh ta mới lần nữa cảm nhận được trong mình vẫn còn chút "tình người."

Ngũ Tuấn Sinh bước tới, hơi cúi người, mở rộng vòng tay ôm lấy Lộc Tri Vi, nhẹ nhàng và cẩn thận, như một người bạn, lại như một bậc trưởng bối đầy yêu thương.

Anh vỗ nhẹ đầu cô, giọng khàn khàn: "Đừng khóc, tôi không sao, vẫn ổn."

Lộc Tri Vi cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng vừa nghe Ngũ Tuấn Sinh nói thế, sức chịu đựng trong lòng lập tức vỡ oà.

Ngũ Tuấn Sinh nghe thấy tiếng Lộc Tri Vi khóc, liền tay chân luống cuống như gà mắc tóc.

Hỏng rồi, anh ta chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành ai khóc, huống hồ là khóc vì mình. Càng nghĩ càng bối rối, lời an ủi cũng trở nên vụng về:

"Ây... ngoan ngoan nào, đừng khóc nữa, không sao đâu, tôi thật sự không sao mà."

Lộc Tri Vi không nói gì, chỉ vùi mặt vào vai anh ta, nước mắt vẫn rơi không dứt. Ngũ Tuấn Sinh theo phản xạ liếc sang Bạch Chỉ, rồi hấp tấp nói:

"Cô xem, có Bạch Chỉ ở đây, tôi sao mà gặp chuyện được, đúng không? Trước kia tôi đã nói với cô rồi, cô ấy lợi hại lắm mà. Được rồi, đừng khóc nữa nhé."

Lộc Tri Vi nghe vậy, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.

Ngũ Tuấn Sinh: "?"

Quả nhiên, trong lòng anh ta, Bạch Chỉ là "toàn năng nữ thần."

Lộc Tri Vi vỗ vai Ngũ Tuấn Sinh, vừa cười vừa lau nước mắt:

"Tôi không khóc nữa. Anh không sao là tốt rồi, rời khỏi hệ thống là tốt rồi."

Rồi cô lén liếc nhìn về phía Bạch Chỉ, khẽ nói:

"Cũng chúc mừng anh, cuối cùng cũng gặp lại được cô ấy."

Ngũ Tuấn Sinh thấy cô cười mới yên tâm, khẽ gật đầu. Bạch Chỉ nhìn anh chăm chú, không nói lời nào, chỉ để khóe môi hơi cong lên, một nụ cười hiền hòa mà kiệm lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!