Phương Tiểu Dĩnh có nằm mơ cũng không ngờ tới, trên thế giới này lại tồn tại một người vô hình khác giống hệt như mình.
Không, phải nói là rất nhiều người.
Và Lộc Tri Vi, vừa hay lại là một trong số đó.
Chuyện này còn khiến Phương Tiểu Dĩnh kinh ngạc hơn cả việc "chị Tiểu Lộc" chính là Lộc Tri Vi, và bạn gái của chị ấy lại chính là Tang Vãn Từ.
Tại sao lại có thể như vậy được?
Nếu Lộc Tri Vi cũng vô hình giống như mình, thì làm sao lại có được thành tựu lớn như vậy, được nhiều người biết đến như thế?
Chẳng lẽ sự vô hình của bọn họ cũng được phân chia cấp bậc hay sao??
Phương Tiểu Dĩnh tỏ ra vô cùng do dự.
Cô bé đột nhiên không biết mình có nên tin vào những lời Lộc Tri Vi nói hay không.
"Chị... thật sự giống em sao?"
Lộc Tri Vi vẫn giữ nụ cười hiền hòa: "Giống nhau, đã từng giống nhau."
"Khi đó chị cũng giống như em vậy, không được ai nhìn thấy, không được ai yêu mến, cứ lủi thủi một mình, bị buộc phải sống trong thế giới của riêng mình. Những lúc buồn bã, ngay cả một người an ủi cũng không có."
"Gặp gỡ vô số người lạ, rồi quay đi lại tiếp tục làm người lạ trong thế giới của họ, giống như một miếng băng keo trong suốt, dán lên rồi lại bóc đi, không cách nào để lại dù chỉ một vết hằn nhỏ nhất."
"Cuộc sống như vậy rất đau khổ, rất dằn vặt, ngột ngạt đến khó thở, nhưng chị vẫn cắn răng, dựa vào tinh thần lạc quan mà quật cường sống sót."
"Và rồi bây giờ chị có thể ngồi ở đây, trò chuyện cùng em."
Sự nghi ngờ của Phương Tiểu Dĩnh dần tan biến theo từng lời nói của cô.
Đúng vậy, thân phận vô hình này vừa không thời thượng, lại chẳng thể đem ra ăn, còn đau khổ như vậy, có gì đáng để lừa người khác chứ?
"Thì ra thật sự không chỉ có mình em như vậy..." Phương Tiểu Dĩnh nhẹ giọng cảm thán.
Lộc Tri Vi thấy cô bé cũng có cùng nỗi băn khoăn giống mình lúc trước, không khỏi muốn cười, nhưng lại chẳng thể cười nổi.
Một chuyện đau lòng như vậy, có càng ít người đồng cảnh ngộ càng tốt, tốt nhất là không có một ai.
"Sao chị lại nhìn thấy em được? Em cứ tưởng giữa chúng ta cũng sẽ không thể nhớ được nhau chứ..."
"Có lẽ, là do đồng loại tương hút?"
"Ồ... Cũng có lý."
Những chuyện kỳ lạ trên đời này đã quá nhiều rồi, thể chất vô hình là một trong số đó, có thêm vài chuyện khác nữa, dường như cũng không có gì bất thường.
Vì vậy, Phương Tiểu Dĩnh rất nhanh đã chấp nhận cái giả thiết mà Lộc Tri Vi nói bừa.
"Vậy làm sao chị thoát khỏi được thân phận vô hình đó?"
Nhắc đến chuyện này, đôi mắt Phương Tiểu Dĩnh lập tức sáng lên, vô cùng hứng thú.
Lộc Tri Vi nghiêng đầu nhìn cô bé.
Trong đôi mắt ấy, cô nhìn thấy một thứ gọi là "hy vọng".
Và cô của hiện tại, quả thực chính là hy vọng của tất cả những người cùng cảnh ngộ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!