Chương 1: (Vô Đề)

Thành phố An, sáu giờ chiều.

Nơi chân trời, sắc tím yêu kiều và ánh hồng phơn phớt đang quyện vào nhau, vẽ nên một vệt ráng chiều rực rỡ.

Giữa lòng thành phố, trong một tòa nhà văn phòng sừng sững tắm mình dưới ánh hoàng hôn, một cô gái trẻ tóc dài vươn vai ngay tại bàn làm việc của mình, sau đó tắt máy tính, tan làm đúng giờ.

Lộc Tri Vi đeo túi lên vai, vừa bước ra khỏi cửa thì đã nghe loáng thoáng tiếng đồng nghiệp trong phòng đang rôm rả bàn chuyện đi liên hoan vào ngày mai.

Người đề xướng hào hứng nói: "Mọi người đi hết, đông đủ nha."

Một nữ đồng nghiệp ngó nghiêng xung quanh: "Còn Tiểu Mộng chưa có ở đây, để tôi báo cho cô ấy."

"Ok, vậy phiền cô nhé!"

Họ lại điểm qua một lượt xem đủ người chưa, ghi lại danh sách những ai không có mặt để lát nữa về thông báo sau.

Thế nhưng, chẳng một ai nhớ ra rằng, họ vẫn còn một người đồng nghiệp tên là Lộc Tri Vi, cứ như thể cô chưa từng tồn tại trong thế giới của họ vậy..... Dẫu cho cô chỉ vừa mới bước chân ra khỏi cửa.

Lộc Tri Vi coi như không nghe không thấy, bước chân nhẹ tênh.

Có nhớ hay không cũng chẳng sao cả.

Không nhớ thì cô lại tiết kiệm được một khoản tiền, còn có thêm một ngày nghỉ chẳng bị ai quấy rầy. Dù cho kiểu thời gian như thế này cô vốn chẳng thiếu, nhưng thử hỏi có "dân cày" khốn khổ nào lại chê một ngày nghỉ không bị ai làm phiền cơ chứ!

Nghĩ đến đây, bước chân Lộc Tri Vi lại càng thêm thanh thoát.

Tan làm đúng giờ, có cả khối thời gian nghỉ ngơi, niềm vui của một kẻ làm công ăn lương chỉ đơn giản có vậy thôi!

Bắt tàu điện ngầm về nhà, cơm nước tắm rửa xong xuôi, cô lôi đồ đạc ra sắp xếp lại thì vô tình tìm thấy một phiếu giảm giá của quán thịt nướng.

Vừa hay ngày mai là hạn chót.

Cũng vừa hay mai là cuối tuần, không phải đi làm.

Lộc Tri Vi nắm chặt tấm phiếu trong tay, cảm giác cứ như ông trời đang ban thưởng cho sự chăm chỉ làm việc suốt cả tuần của mình vậy.

Thế thì sao cô có thể từ chối được cơ chứ?

Kế hoạch đi quảng trường Ngân Hà đánh chén một bữa thịt nướng vào thứ Bảy, khởi động!

...

Thứ Bảy trời trong gió nhẹ, tiết trời cuối thu se se lạnh, nắng ấm chan hòa.

Một ngày đẹp trời để ra ngoài.

Lộc Tri Vi ngồi một mình ở chiếc bàn trong góc cùng của quán thịt nướng.

Khách trong quán không quá đông nhưng cũng chẳng hề vắng vẻ, vài nhân viên phục vụ đi lại thoăn thoắt. Mặc dù vậy, Lộc Tri Vi vẫn bị lơ đi mất hai lần, thành ra đồ ăn được mang lên còn muộn hơn cả bàn khách vào sau.

Tâm trạng Lộc Tri Vi rất tốt, chẳng hề vội vàng hay sốt ruột.

Với cô mà nói, chỉ cần đồ ăn được mang lên là được, sớm hay muộn đâu có quan trọng..... Bởi vì, thể chất của cô vốn là dạng "vô hình" như vậy mà.

Những dải thăn bò tẩm mật ong được đặt lên vỉ nướng, bắt đầu xèo xèo tươm mỡ.

Không khí ngập tràn hương thơm của đồ ăn, từng làn khói mang theo vị ngọt thanh của thịt cứ thế xộc thẳng vào cánh mũi, khơi dậy cơn thèm ăn trong cô.

Lộc Tri Vi vừa định cầm đũa lên thì nghe một tiếng "ting", điện thoại báo có tin nhắn mới, rồi bắt đầu reo lên liên tục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!