Trong cuộc thi lần này, thực lực của Âu Phong tuyệt đối có thể xếp vào mười hạng đứng đầu. Đệ tử của học viện Đế Tinh lần này có Mộ Dung Phong là Luân Mạch cảnh tầng bốn, Lâm Tú và Đỗ Hạo Luân Mạch cảnh tầng ba, còn có ba người Luân Mạch cảnh tầng hai, Âu Phong là một trong số đó.
Đối thủ của Âu Phong ở vòng này là một đệ tử Luân Mạch cảnh tầng một, thực lực đã có một khoảng cách nhất định. Dưới Xà Thương pháp cuồng bạo của Âu Phong, đối thủ nhanh chóng bị đánh bại.
Thấy cảnh này, Khương Chấn trên khán đài nở một nụ cười bình thản rồi nói:
- Thương pháp của Âu Phong linh động như rắn, lại bá đạo tựa như cuồng mãng. Hắn đã nắm được điểm quan trọng của môn thần thông này rồi, sau trận chiến này, hắn chắc chắn sẽ lọt vào mười thứ hạng đầu.
- Ừm. Âu Phong không hề khiến cho ta thất vọng.
Âu Thần cạnh đó gật đầu lạnh nhạt, hết thảy đều nằm trong dự liệu của hắn.
Sắc mặt của Mạc Thương ở một phía khác lại không dễ nhìn, bởi vì lập trường bất đồng, cho nên trong học viện Đế Tinh, hắn và Khương Chấn vẫn ở hai phe phái đối lập với nhau, đệ tử của họ cũng vậy. Mỗi khi có khóa tân sinh mới vào thì hắn, Khương Chấn và một vài lão sư khác sẽ đến lựa chọn đệ tử.
Nói đúng hơn là do đệ tử chọn lão sư.
Âu Phong đã định sẽ là đệ tử của phái Khương Chấn, còn Mạc Thương thì vốn rất xem trọng Tần Vấn Thiên, thế nhưng mà Tần Vấn Thiên đã mất tích hơn mười ngày nay rồi.
- Âu Phong này nhìn chẳng ưng gì cả, vẫn là Tần sư đệ thành thật nhìn thuận mắt hơn.
Nhược Hoan hướng đôi mắt đẹp nhìn Âu Phong đắc ý dương dương trên đài chiến, sắc mặt sa sầm xuống.
Âu Phong trên võ đài xoay người chuẩn bị rời đi, đúng lúc đó thì có một giọng nói đột ngột vang lên.
- Lợi hại, thật là lợi hại.
Giọng nói mang theo vài phần mỉa mai vang lên. Sau đó, mọi người nhìn thấy một người mập mạp đi lên võ trường. Nhìn thấy người mập mạp này, ánh mắt Âu Phong híp lại, làm sao có thể? Hắn làm sao có thể còn sống chứ?
- Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
Âu Phong nói một câu lạnh lùng. Đã vào Mê Vụ Huyễn Thành mà vẫn có thể đi ra được sao?
- Sao ta lại không thể xuất hiện chứ?
Phàm Nhạc cười nhìn Âu Phong làm cho hắn nhất thời dường như ý thức được điều gì. Hắn ngậm chặt miệng, tựa như không hề quen biết Phàm Nhạc vậy.
- Đã lâu không gặp.
Lại một câu nói truyền tới, Âu Phong nhìn thấy một người quen thuộc
- Tấn Vấn Thiên.
- Tần sư đệ.
Đại Sơn trên khán đài nhìn thấy Tần Vấn Thiên thì đứng bật dậy rồi cười hàm hậu. Trong đôi mắt xinh đẹp của Nhược Hoan cũng bừng lên một tia sáng lạ. Cô cười nhẹ nói:
- Ta đã biết ngươi sẽ không chịu chết dễ dàng như thế mà.
Một bóng trắng lóe vụt lên rồi nhào thẳng vào trong lòng Nhược Hoan. Dưới cái nhìn ghen tị của vô số cặp mắt, Tiểu Hỗn Đản nằm trọn ở chốn mềm mại kia, bỉ ổi không sao tả xiết.
Mạc Thương nhìn thấy Tần Vấn Thiên thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng, không ngờ người này lại đi thẳng lên võ đài như vậy.
Những người đang vây quanh xem đấu võ nhìn thấy Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc thì đều lộ vẻ khó hiểu. Hai cái người tự nhiên xuất hiện này là ai?
Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc từ từ đi về phía Âu Phong, Âu Phong liên tục lùi lại như là sợ hai người bọn họ. Chung quy thì hắn đã tận mắt nhìn thấy Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc làm rất nhiều chuyện trong Hắc Ám Sâm Lâm. Mục Dã đã bị mũi tên đóng đinh ngay trên không trung đấy.
- Làm càn! Hai người các ngươi là ai mà dám đến đây gây rối?
Khương Chấn đột nhiên quát to. Hắn quét mắt nhìn Phàm Nhạc và Tần Vấn Thiên, như thể hoàn toàn không biết Tần Vấn Thiên là ai vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!