Tần Hạo và Tần Xuyên bị áp giải đi về hoàng thành, Tần Hà thì bị gãy chân, ba quân chuẩn bị lên đường về hoàng thành, Tần Vấn Thiên biết rõ đây là tạo áp lực cho hoàng thất chỉ có như thế thì hoàng thất mới không dám lập tức định tội chém đầu Tần Xuyên và Tần Hạo.
Về phần Tần phủ trục xuất hắn ra khỏi gia tộc thì Tần Vấn Thiên cũng tự hiểu rõ trong lòng rằng bọn họ làm thế là vì muốn bảo vệ hắn, có lẽ sau khi hắn mất tích thì tiền bối Mạc Thương đã từng trao đổi gì đó với Tần phủ rồi.
- Thế giới võ đạo này chỉ có cường giả mới có quyền lực tối cao, nếu như ngày sau ta có thể vươn tới trời cao thì chắc chắn có thể giẫm nát hoàng quyền dưới chân mình.
Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, viên Tinh Hồn đầu tiên của hắn đến từ tầng trời thứ năm, viên Tinh Hồn thứ hai thứ ba cũng có thể như thế, chỉ cần cho hắn thời gian thì hoàng quyền chẳng là gì cả.
Tần Vấn Thiên nương nhờ màn đêm để lẻn đến Tần phủ, đứng từ xa hắn đã thấy có vài đạo thân ảnh ở bên ngoài cửa Tần phủ, bọn họ đều dắt ngựa và mang theo hành lý, dường như là đang chuẩn bị lên đường.
- Dao tỷ.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy mấy người bọn họ đều lên ngựa thì lập tức chạy qua, không bao lâu sau, mấy người Tần Dao đã đi tới chỗ Tần Vấn Thiên, nhìn thấy Tần Vấn Thiên thì Tần Dao cũng sững người ra.
- Vấn Thiên.
Trên mặt Tần Dao lộ ra vẻ vui mừng, vội nhảy xuống ngựa chạy tới bên cạnh Tần Vấn Thiên.
- Tỷ, Tần Thương, Tần Chí, mọi người định đi đâu thế?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Vấn Thiên, gia gia và phụ thân đều bị đưa đến hoàng thành rồi, Tần phủ bất đắc dĩ nên muốn dẫn binh đánh tới hoàng thành, nếu như thất bại thì chỉ có một con đường chết, nhị thúc quyết định bảo chúng ta đến nước Tuyết Vân tu hành trước.
Tần Dao giải thích rõ ràng khiến cho Tần Vấn Thiên hiểu ra, trận chiến này vốn là bất đắc dĩ, kết cục cơ hồ khỏi nói cũng biết, mấy người Tần Dao rời đi chính là lựa chọn tốt nhất.
- Chúng ta phải lên đường trong đêm thế này cũng là do sợ bị kẻ khác theo dõi, lứa thanh niên của Tần phủ đều đã chia nhóm rời đi cả rồi, vì thế, đệ đến học viện Đế Tinh rồi thì nhất định phải tu hành cho đàng hoàng, đừng có để ý đến chiến sự làm gì.
Vành mắt của Tần Dao đỏ hoe.
- Đệ biết rồi, mọi người cũng thế nhé.
Tần Vấn Thiên gật đầu, lửa chiến tranh gần như không thể nào lan được đến hoàng thành, mấy người Tần Hà bọn họ biết rõ là mình không thể làm được gì.
- Đúng rồi, Hắc Bá ông ấy mất tích rồi, chúng ta không tìm thấy đâu, nhị thúc và tam thúc đã ở bên ngoài thành, ngươi đừng đến Tần phủ nữa, cứ đi thẳng về học viện Đế Tinh đi.
Tần Dao nói.
- Hắc Bá mất tích sao?
Trên mặt Tần Vấn Thiên lộ ra chút dị sắc, hắn còn muốn hỏi rốt cuộc chuyện con Yêu Viên kia là sao, hơn nữa kiến thức của Hắc Bá rất rộng, tất nhiên phải là nhân vật phi phàm, nhưng tới bây giờ Hắc Bá chưa bao giờ nói thân thể của mình ra cho hắn nghe, sau khi tận mắt chứng kiến uy lực của Yêu Viên cùng với ngôi sao nhỏ mà tử quỷ lão cha để lại cho mình xong, hắn lại càng muốn biết cha mẹ ruột của mình là ai hơn.
- Tần Dao, chúng ta nên đi sớm một chút, đừng để bị người của Diệp gia theo dõi.
Tần Thương bước tới nhìn Tần Vấn Thiên rồi nói:
- Vấn Thiên, ở Tần phủ này có ngươi là có thiên phú tốt nhất thôi, khả năng thành tựu trong tương lai của ngươi cũng là cao nhất, ngươi nhất định phải cố gắng trở thành cường giả, một cường giả có thể ảnh hưởng đến cả quốc gia.
- Đại ca, ngươi cũng vậy, thù của nhị thúc, ta nhất định sẽ khiến cho Diệp gia nợ máu phải trả bằng máu.
Tần Vấn Thiên trịnh trọng gật đầu, cha của Tần Thương chính là Tần Hà, ông vì hắn mà bị đứt một chân nay lại phải vì Tần phủ mà lĩnh binh xuống Nam nữa.
- Đến hoàng thành rồi thì phải chú ý mọi việc đấy.
Tần Thương vỗ mạnh lên vai của Tần Vấn Thiên.
- Vấn Thiên, chúng ta đi trước đây.
Mắt Tần Dao đỏ hoe, dường như không nỡ, cô đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, Tần Dao hơi giơ hai tay ra, Tần Vấn Thiên lập tức mỉm cười ôm chầm lấy vô, vỗ nhẹ vào lưng cô mỉm cười nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!