Tần Vấn Thiên cảm thấy rất khó chịu, hắn tận mắt nhìn thấy Tần Hiểu bị Diệp Lang đánh vỡ đầu mà chết một cách tàn nhẫn ngay trước mặt hắn, vẻ mặt nhe răng cười của Diệp Lang giống như hằn sâu trong đầu của hắn vậy.
- Diệp Lang!
Tần Vấn Thiên siết chặt nắm đấm ngồi ở sân tu luyện, hít một hơi thật sâu khiến cho bản thân mình bình tĩnh lại, nợ máu nhất định phải trả bằng máu.
Sắc trời đã tối dần, trong nháy mắt này Tần Vấn Thiên tựa như tiến nhập thế giới của riêng mình, tất cả tiếng động ồn ào ở bên ngoài đã không thể ảnh hưởng đến hắn mảy may, trên đỉnh đầu của hắn phát ra ánh sáng chói lòa, Thiên Chuy Tinh Hồn xuất hiện, trong nháy mắt, ngôi sao Võ Mệnh Thiên Chuy tinh của hắn ở tầng trời thứ năm xa xôi trút ánh sáng rạng ngời xuống, hòa vào Tinh Hồn, hóa thành luồng sáng lung linh hư ảo giữa bầu trời đêm.
Hai viên Tinh Vẫn thạch bị hắn đặt ở phía trên Tinh Hồn, sau đó bị lực lượng tinh thần dẫn dắt lơ lửng trong ánh sáng tinh thần rực rỡ, tinh thần chi lực ẩn chứa bên trong Tinh Vẫn thạch cũng theo ánh sáng cùng chui vào giữa Tinh Hồn của Tần Vấn Thiên, sau đó tiếp nhận sự trui rèn của Tinh Hồn, hóa thành tinh thần chi lực Thiên Chuy rót vào khắp tứ chi bách hài trong cơ thể Tần Vấn Thiên.
Tu sĩ Võ Mệnh kết nối với ngôi sao Võ Mệnh để ngưng tụ Tinh Hồn, hấp thu tinh thần chi lực đặc biệt đến từ ngôi sao Võ Mệnh, Tinh Hồn của Diệp Lang chính là Yêu Lang, tinh thần chi lực mà hắn thu nạp lộ ra đặc điểm cuồng dã, Tinh Hồn của Tần Vấn Thiên là Thiên Chuy tinh, cho nên tinh thần chi lực được cho thêm thuộc tính tấn công bá đạo lẫn chế tạo.
Lần trước Tần Vấn Thiên trực tiếp hấp thu lực lượng tinh thần bên trong Tinh Vẫn thạch, căn bản không cách nào sánh được với nguyên lực tinh thần đến từ Thiên Chuy tinh được, cho nên trước tiên hắn phải hấp thu lực lượng tinh thần ẩn chứa bên trong Tinh Vẫn thạch vào trong Tinh Hồn, sau đó dùng Tinh Hồn trui rèn lực lượng tinh thần không thuần khiết đó, tuy rằng hắn biết làm thế sẽ bị mất đi một phần lực lượng tinh thần.
Không bao lâu sau, Tần Vấn Thiên cảm giác toàn bộ tứ chi bách hài đều tràn ngập lực lượng tinh thần, lúc này hắn lập tức vận chuyển thiên chuy bách luyện chi pháp, trong cơ thể điên cuồng chấn động vang lên tiếng ầm ầm, khí huyết quay cuồng như sóng gầm, chấn động đến mức khiến cho cơ thể lẫn mặt mày của Tần Vấn Thiên cũng bắt đầu méo mó, dùng nguyên lực tinh thần cuồng bạo tự hành xác tra tấn thân thể mình thì sao mà không đau đớn cho được, nhưng thân thể của hắn cũng trở nên cường đại và hoàn mỹ hơn.
Ngày hôm sau, tin tức Tần phủ bị bao vây tiễu trừ đã truyền khắp thành Thiên Ung, rất nhiều người đi đến bên ngoài Tần phủ nhìn thấy cảnh này đều phải thở dài, Tần phủ đã từng một thời cực thịnh e là sắp phải trở thành dĩ vãng rồi.
Bên ngoài Tần phủ có Sở Long Vệ của thành Thiên Ung, đoàn kỵ sĩ Ngân Vũ của Lãnh Ưng, đoàn kỵ sĩ của Vũ Tu La, ba đội quân cường đại bao vây Tần phủ kín kẽ, thỉnh thoảng lại xông lên bắn tên vào trong Tần phủ tiến hành tấn công thăm dò, người trong Tần phủ thì ương ngạnh chống cự lại, võ tu và Vũ vệ thiện chiến của Tần phủ thì canh gác ở các cửa.
Người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này lại càng cho rằng Tần phủ không chống đỡ được mấy ngày nữa, có thể bị tiêu diệt bất kỳ lúc nào.
- Còn hai ngày nữa là tới ngày niên tế rồi, không biết Tần phủ có thể chống chọi được qua năm hay không.
Rất nhiều người nghĩ thầm trong lòng, ngày niên tế chính là ngày cuối cùng trong năm, cũng là ngày tế tổ.
Bên trong Tần phủ bị một cỗ áp lực vô hình đè nén, mấy nhân vật quan trọng như Tần Xuyên thì tề tụ lại một chỗ để bàn bạc đối sách.
- Ba đoàn kỵ sĩ lớn, chỉ cần đối phương ra lệnh một tiếng thì chúng ta nhất định sẽ phải nghênh chiến chính diện, với sức của Tần phủ chúng ta bây giờ thì không có chút hy vọng nào cả.
Ánh mắt của Tần Xuyên nhìn qua mọi người một cái rồi mở miệng nói.
- Lực lượng Vũ vệ mạnh cỡ nào?
Có người hỏi Tần Xuyên, đừng nói là quân đoàn bên ngoài, ngay cả người trong Tần phủ cũng không biết được bao nhiêu về Vũ vệ.
- Vũ vệ đều là tinh nhuệ cả, số lượng cường giả miễn cưỡng cũng đủ để chống cự, nhưng so sánh chỉnh thể thì cách biệt rất lớn.
- Người trung thành với Vũ Vương khi xưa đâu, lẽ nào bọn họ không dẫn người đến sao?
- Chắc là lão gia tử cũng có an bài rồi, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, dường như đám người bên ngoài cũng không vội phát động tổng tiến công, có vẻ như khá nắm chắc, đây mới là điều khiến ta lo lắng.
Tần Xuyên thở dài một tiếng, bên trong đại điện rộng lớn chỉ có mỗi tiếng của ông, chẳng có đối sách nào khác.
Im lặng một lúc lâu Tần Xuyên mới mở miệng nói:
- Một khi đối phương phát động tổng tiến công thì ta sẽ ra mặt xuất lực, còn hai người Tần Hà và Tần Dã thì các ngươi sẽ chịu trách nhiệm đưa nhóm trẻ tuổi là Tần Dao, Vấn Thiên và Tần Thương rời đi, không được ra ứng chiến, chỉ có thể trốn mà thôi.
- Đại ca, ta sẽ không làm kẻ yếu hèn như thế.
Tần Dã quát.
- Thành tựu võ đạo của chúng ta có hạn, con cháu đời sau chính là tương lai của Tần phủ, ta giao tương lai của Tần phủ lại cho các ngươi chứ không phải bảo các ngươi làm kẻ yếu hèn, đã hiểu chưa?
Tần Xuyên vỗ bàn tức giận quát lớn, khiến cho Tần Dã sượng người.
- Việc này không cần phải nói nhiều nữa, ai dám cãi lời thì không xứng là nam nhi của Tần phủ ta.
Lời Tần Xuyên nói ra khiến cho mọi người im bặt, mấy người trẻ tuổi như Tần Dao đều có mặt bao gồm cả Tần Vấn Thiên, bọn họ đều cảm thấy cơn tức giận căng tràn trong lồng ngực, hận không thể lập tức lao ra giết địch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!