Thái tử lúc đó uống say, có lẽ không nhớ ta là tiểu thư nhà nào.
Cũng có thể hắn biết thân phận của ta, nhưng không muốn làm lớn chuyện, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của chính mình, nên bỏ qua.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng trong lòng ta, mối hận này chưa từng phai nhạt.
Chuyện này, tỷ tỷ và cả gia đình ta đều biết.
"Ngươi lấy gì đảm bảo, nếu thái tử nhìn thấy ngươi, hắn sẽ không nhớ lại chuyện năm đó?"
Ta lạnh lùng hỏi.
Tỷ tỷ cắn môi, mắt rơm rớm nước:
Ta sai rồi.
"Hơn nữa, ta cũng không gặp thái tử, nam nữ chia tiệc riêng biệt."
Nàng rốt cuộc cũng sợ chuyện năm đó.
"Giang Yên, ta hy vọng ngươi có thể động não một chút. Hiện tại, mỗi bước chúng ta đi đều như đi trên băng mỏng."
"Dù không vì gia đình, ngươi cũng phải vì chính mình mà suy nghĩ chứ!"
Tỷ tỷ lầm bầm:
"Thật ra ta cũng hối hận rồi."
Ta và mẫu thân đều kinh ngạc nhìn nàng.
Nàng cúi đầu, giọng nghẹn ngào:
"Mẫn Thì Dĩ không phải người tốt. Hắn có nữ nhân bên ngoài, mà con người hắn cũng không như ta nghĩ."
"Nếu sớm biết hắn như vậy, ta nhất định sẽ không tráo đổi hôn sự."
Nàng lẩm bẩm:
"Ta muốn hòa ly, nhưng lại thấy mất mặt. Hơn nữa, ta không muốn hắn sống tốt, nếu có hòa ly, ta cũng phải khiến hắn sống không bằng chết."
Ta và mẫu thân ngẩn ra.
Tỷ tỷ hừ lạnh,
"Ngươi nên cảm ơn ta đã tráo đổi hôn sự!"
"Nếu là ngươi gả cho hắn, chắc chắn sẽ nhịn nhục chịu đựng, ngày ngày bị hắn ức hiếp."
"Vậy nên, ngươi cũng đừng trách ta. Chúng ta hòa nhau rồi!"
14
Mẫu thân sai quản gia trong nhà theo tỷ tỷ về phủ Mẫn gia.
Mỗi ngày, quản gia đều đến báo cho ta chuyện của tỷ tỷ.
Nàng ngoan ngoãn được ba ngày, nhưng cũng chỉ có ba ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!