Chương 7: (Vô Đề)

Tỷ tỷ ưỡn ngực, kiêu căng ngẩng đầu lên.

Nàng vẫn luôn như vậy, chỉ cần nổi nóng, là bất chấp tất cả.

Ta tức giận đến hoa mắt.

"Ngươi có não không vậy? Đây là tội khi quân, khi quân đó!" Ta nghẹn ngào,

"Ngươi nghĩ đến cha mẹ chưa? Nghĩ đến ca ca chưa? Nghĩ đến tiểu đệ chưa? Ta cầu xin ngươi, tỉnh táo lại đi, được không?"

Tỷ tỷ quay mặt đi, không nói lời nào.

Ta biết nàng đã nghe lọt tai, liền dịu giọng lại.

"Mau về nhà đi. Trước khi ta dỗ dành được vương gia, đừng có ra khỏi cửa nữa."

Biết rồi, biết rồi. Tỷ tỷ trợn mắt lườm ta,

"Phiền c.h.ế. t đi được."

Nàng tức giận rời khỏi cổng vườn hoa.

Nhưng nàng đi rồi, mà ta vẫn không thể an tâm.

Ta vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh, quả nhiên, dưới mái hiên thấp thoáng một tà váy đỏ lướt qua.

Trái tim ta lạnh toát.

Triệu Tòng Ngọc biết hôn sự đã bị tráo đổi.

Nàng ta biết ta là Giang Lê!

Ta lập tức gọi Thúy Quyên đến, dặn dò:

"Mau tìm ca ca ta, bảo huynh ấy nghĩ cách quản chặt tỷ tỷ. Nếu không được, thì trói nàng ta lại trong nhà!"

Nô tỳ biết rồi!

Ngay cả Thúy Quyên cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng, lo lắng sợ hãi.

Nhưng Giang Yên vẫn cứ như một khúc gỗ.

Thật không biết mười mấy năm qua, sách nàng đọc, lễ nghi nàng học, đều lưu lạc đi đâu hết rồi!

Phu nhân?

Giọng Ninh vương truyền đến.

Ta lập tức bước nhanh tới, nắm tay hắn:

"Muội muội hỏi ta vài chuyện, ta nói chuyện với nàng ấy lâu một chút. Làm vương gia đợi lâu rồi."

Ninh vương lắc đầu:

Không sao.

Lên xe ngựa, hắn vẫn không buông tay ta.

Ta nhìn ra ngoài, ngẩn người nhìn phố xá nhộn nhịp sau tấm rèm mỏng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!