Ta thuận miệng hỏi:
"Vương gia cần gì sao?"
Hắn giơ chiếc khăn trong tay lên, rồi chỉ vào mái tóc.
Tim ta nóng lên:
"Để ta giúp ngài lau."
Hắn khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng mà sáng rỡ:
"Được, làm phiền phu nhân rồi."
Tóc của Ninh vương rất đẹp, suôn mượt như lụa, ta vừa nhẹ nhàng lau vừa trò chuyện để kéo gần khoảng cách:
"Bình thường việc sinh hoạt của vương gia, đều là Vương ma ma hầu hạ sao?"
"Ừ. Vương ma ma và Lập Nhân." Hắn khẽ thở dài, "Vương ma ma tuổi đã cao, dạo gần đây nói muốn về quê an dưỡng, Lập Nhân cũng sắp thành thân. Ta định tìm thêm hai người để hầu cận."
"Phu nhân cũng giúp ta để ý một chút."
Vương ma ma mới bốn mươi, đã muốn về quê dưỡng lão sao?
Quả nhiên là vương phủ, đãi ngộ khác xa với bên ngoài.
"Vâng." Ta suy nghĩ một chút, rồi nói:
"Nếu Vương ma ma hồi hương, thì chuyện hầu hạ bên cạnh vương gia, ta cũng có thể làm một phần."
Như vậy, ta sẽ nhanh chóng thân thiết với hắn.
Viên phòng cũng sẽ thuận lý thành chương (thuận theo lẽ tự nhiên).
Ninh vương hơi ngừng lại, nghiêng đầu hỏi:
"Chăm sóc ta sẽ rất vất vả đấy."
"Chúng ta là phu thê, dù có vất vả cũng là chuyện nên làm." Ta nhẹ giọng đáp, "Hơn nữa, vương gia có thể tự lo liệu, ta thấy cũng không có gì cực nhọc cả."
Hắn im lặng một lúc lâu.
Ta tưởng rằng hắn sẽ không nói gì nữa, nhưng một lát sau, hắn bỗng nhẹ giọng nói:
"Được, vậy tạm thời không tìm ai nữa, làm phiền phu nhân rồi."
7
Vương ma ma dường như nóng lòng muốn rời khỏi vương phủ.
Buổi trưa ta và Ninh vương mới nhắc đến chuyện này, vậy mà đến chập tối, bà ấy đã thu dọn hành lý, đến quỳ gối trước mặt ta cáo từ.
Ta thấy kỳ lạ, vì sao bà ấy lại chọn thời điểm này để đi? Một đêm cũng không muốn ở lại sao?
Nhưng ta và bà ấy không quen thân, không tiện hỏi nhiều.
"Vất vả cho ma ma đã chăm sóc vương gia suốt bao năm qua."
Ta ra hiệu cho Thúy Quyên thưởng cho bà một túi bạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!