Ninh vương hơi cau mày:
"Phu nhân thích Thất đệ?"
"Hắn tinh quái đáng yêu mà."
Ồ. Chắc sẽ đến.
Buổi chiều, Thất hoàng tử quả nhiên đến vào đúng giờ cơm, cứ quấn lấy ta trò chuyện, chơi cờ, buổi tối còn đòi đi dạo trong sân.
"Vương gia không tiện đi lại, hay thôi vậy?"
Ta không muốn mệt mỏi quá, vẫn phải giữ sức cho đêm nay.
"Phu nhân, ta đi lại không hề bất tiện." Ninh vương lập tức đứng dậy, rất tự nhiên nói, Đi dạo thôi.
Ta ngạc nhiên nhìn hắn.
"Ta với tẩu tẩu dắt Nhị ca nha." Thất hoàng tử nói,
"Như vậy, Nhị ca sẽ không bị vấp ngã."
Ba người dạo bước quanh vườn, đi vòng bên này, vòng bên kia.
Nửa canh giờ sau, Thất hoàng tử bắt đầu kêu mỏi chân:
"Nhị ca, ta đi không nổi nữa!"
Ninh vương gọi Lập Nhân đến:
Đưa hắn về đi.
Thất hoàng tử xị mặt, không cam lòng bị bế đi.
"Phu nhân, ta không mệt." Ninh vương nói, Đi tiếp đi.
Được.
Ta không ngờ Ninh vương lại có hứng thú với chuyện đi dạo đến vậy, chỉ đành tiếp tục dìu hắn dạo quanh hoa viên.
Nhưng ta chỉ muốn về sớm để nghỉ ngơi.
Đêm nay, phải viên phòng.
Hắn vốn đã có bệnh trong người, nếu quá mệt mỏi, e rằng sẽ ảnh hưởng không tốt.
"Phu nhân đang nghĩ gì vậy?" Ninh vương bỗng nhiên hỏi.
"Sợ vương gia mệt thôi." Ta mỉm cười,
"Hay là chúng ta về nghỉ ngơi đi?"
Ừm?
Ninh vương hơi nghiêng đầu, ánh mắt như thể thực sự đang rơi trên gương mặt ta, còn mang theo chút dò xét.
Ta chột dạ, vội vàng chuyển chủ đề.
Đi một hồi, người mệt mỏi không phải Ninh vương, mà là ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!