17
Trở về phủ, ta vẫn hoài nghi Ninh vương đang lừa ta.
Bước đi của hắn chiều nay quá mức tự nhiên.
"Vương gia, ta đi tắm đây."
Hồng Trần Vô Định
Hắn ừ một tiếng, ngồi bên bàn uống trà, không có phản ứng gì.
Ta tắm xong, cố ý chỉ mặc một lớp áo mỏng, đi qua đi lại trước mặt hắn.
Hắn vẫn không phản ứng.
Ta tức tối, bưng ghế ngồi thẳng trước mặt hắn.
Vương gia, ta tiến lại gần nhìn hắn,
"chàng thực sự không nhìn thấy sao?"
Hắn vẫn điềm tĩnh.
Ta không tin.
Ta lại cởi lớp áo ngoài.
Hắn không biểu cảm gì, nhưng đỉnh tai và gò má rõ ràng ửng đỏ.
Qua một lúc, hắn đột nhiên… chảy m.á. u mũi.
Ta sững sờ nhìn hắn.
Hắn đứng bật dậy, vội vàng bước nhanh vào phòng tắm.
"Tống Cảnh Dật, chàng ra đây!"
Ta đập cửa, nói rõ ràng đi!
Hắn trầm giọng sau cánh cửa:
"Nàng mặc thêm áo trước đã."
"Ta mặc rồi. Chàng tưởng ta ngốc sao?"
Ta giận dữ.
Hắn mở cửa, ánh mắt vừa chạm vào ta liền lập tức quay đi.
Ta cười lạnh:
"Vương gia đóng giả rất giỏi, nhưng cái mũi đã phản bội chàng rồi."
Hắn ngượng ngùng ho khẽ.
"Chàng còn không chịu nhận?"
"Ta cũng không định giấu nàng." Hắn dịu giọng,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!