Chương 42: Đãi Ngộ Của Cục Cưng

Đội Big Fish nổi tiếng với những chiêu trò mưu hèn kế bẩn để giành lợi thế, và hôm nay họ lại khiến EOG cùng đông đảo cư dân mạng tận mắt chứng kiến màn diễn xuất đỉnh cao của mình— Một cú giả vờ kiểm soát tầm nhìn vô cùng tinh vi.

Cuối cùng, EOG bị lừa thảm hại, mất trắng mọi thứ.

Người xem livestream vừa trách mắng Giang Đề vừa chỉ trích cậu vì lại một lần nữa khiến cả đội rơi vào thế khó.

Nhưng đồng thời họ cũng thật lòng cảm thấy xót xa cho cậu.

[Trời ạ, cú này khiến thằng nhóc bị Big Fish lừa đến sịp cũng không còn!]

[Chậc, Big Fish đã trình diễn một pha chơi bẩn chuẩn sách giáo khoa. Màn diễn xuất này, đừng nói Wither bị lừa, ngay cả Hiệt Thần cũng phải sững sờ bật ngửa]

[Tự nhiên có chút thương xót đứa nhóc kia là sao vậy?]

[Nghịch tử thì vẫn là nghịch tử, nhưng lần này thực sự không thể trách bé nó. Mong mọi người hãy nể tình bé còn chưa cai sữa, vẫn cần Hiệt Thần ôm hôn dỗ dành mà nhẹ tay thôi, nhẹ tay thôi.

Cầu xin! Quỳ lạy luôn nè!]

[Bé Đề cố lên nhé, đừng để tâm trạng bị ảnh hưởng QAQ]

Làm sao có thể không bị ảnh hưởng chứ?

Như Triệu Bắc Nam nói: "Mẹ kiếp, bị chơi cú này đến mức đầu óc ong ong hết cả."

Giang Đề vô cùng bực bội, bàn tay cầm chuột khẽ run lên.

Trận này, lại một lần nữa cả đội mất nhịp và đánh mất lợi thế vì cậu.

Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác tự trách căm ghét bản thân trào dâng hơn bao giờ hết.

Lúc này, camera trong nhà thi đấu lướt qua trước mặt cậu.

Có lẽ nhan sắc thực sự là một tấm thẻ thông hành đặc biệt— Khi đông đảo khán giả nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung còn non nớt cùng đôi môi tái nhợt của cậu, những lời trách móc cũng tạm thời lặng xuống.

Ở ván đầu tiên, đội đã thua ngay từ giai đoạn đầu trận, và về sau Big Fish tiếp tục sử dụng những chiêu trò quái dị để ám sát khiến EOG hoàn toàn không còn cơ hội lật ngược tình thế.

Chỉ trong hơn 20 phút ngắn ngủi mà nhà chính đã bị Big Fish phá hủy.

Bầu không khí trên khán đài hoàn toàn trái ngược— Một bên là fans của Big Fish nhảy múa ăn mừng, trong khi phía EOG chỉ toàn những gương mặt u ám, đầy thất vọng.

Lúc Giang Đề bước xuống sân đấu thì trong tai bỗng vang lên những tiếng ù ù chói tai, sắc mặt cậu càng thêm tái nhợt đến mức huấn luyện viên nói gì đó mà cậu cũng chẳng còn sức để nghe.

Sau đó Giang Đề nhận ra xung quanh đột nhiên im lặng.

Ngẩng đầu lên, cậu thấy cả đội và huấn luyện viên đang đồng loạt nhìn mình chằm chằm.

Giang Đề siết chặt bàn tay buông thõng bên người, cụp mắt cắn nhẹ môi, giọng khàn khàn nói: "Xin lỗi... Ván vừa rồi lại là lỗi của tôi."

Nhưng Tần Thư chỉ chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng: "Bé Đề, cậu có đói không?"

Giang Đề ngẩn ra: "Hửm?"

Một bàn tay rơi xuống đỉnh đầu cậu, Trần Hiệt khẽ xoa xoa phần tóc rối.

"Anh có mang bánh kem dâu tây và sữa mật ong."

Tần Thư nhìn đồng hồ rồi nói: "Vẫn còn thời gian, không cần vội."

Thế là Giang Đề bị ấn xuống ghế và bắt đầu ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!