So với sự lơ đãng và tâm trạng nặng nề vào ban ngày, lúc này trông Trần Hiệt rất vui vẻ.
Anh tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Giang Đề, liếc nhìn con tôm hùm lớn bày biện trên bàn trà, câu đầu tiên liền nói: "Giang Tiểu Đề không thích ăn cay."
Trương Hách Lượng trừng mắt lườm anh một cái đầy khó chịu.
"Tôi không biết chắc? Không thấy trước mặt cậu ấy là tô chấm vị nhạt hơn à?"
Trần Hiệt quay sang Giang Đề, phát hiện chàng trai đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Sao thế?
"Giang Đề uể oải giơ màn hình điện thoại lên trước mặt anh. Trần Hiệt nhìn nội dung trên màn hình, nét mặt hơi cứng lại, sau đó nhẹ nhàng nhíu mày. Rõ ràng, anh cũng cảm thấy bất ngờ và khó hiểu khi mẹ Trần bất ngờ thêm bạn với Giang Đề trên WeChat. Giang Đề rút điện thoại về tựa lưng vào sofa, một chân duỗi thẳng về phía Trần Hiệt."Mẹ anh thêm tôi làm gì vậy?"
Trần Hiệt quay đầu đi, tay chân hơi lúng túng: "Thật ra là không có chuyện gì đâu."
Anh mím môi, nói thêm: "Nếu cậu thấy phiền thì có thể xóa đi.
"Ống tay áo của Trần Hiệt bị đẩy lên lộ ra một đoạn cánh tay gầy gò nhưng rắn chắc. Anh hờ hững đeo găng tay, chiếc đồng hồ hiệu đơn giản nhưng xa xỉ trên cổ tay càng làm anh toát lên vẻ thanh lịch cao quý. Nhưng vừa đeo găng tay xong, anh lại tháo ra."Anh ra ngoài một lát."
Giang Đề ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng Trần Hiệt ra ban công nhỏ ngoài trời.
Người đàn ông quay lưng lại với cậu, không biết đang gọi điện cho ai. Nhưng chỉ mất hai ba phút là Trần Hiệt quay lại, rõ ràng lần này sắc mặt thoải mái hơn nhiều.
Giang Đề trầm ngâm nhìn anh vài giây, sau đó uể oải co chân lại, cụp mắt, gõ vài chữ ngắn gọn trên điện thoại.
Khi Trần Hiệt liếc sang vừa vặn nhìn thấy chiếc cổ cao dài, thẳng tắp như thiên nga của chàng trai. Do làn da trắng mịn như tuyết nên mạch máu xanh dưới da hiện lên lờ mờ.
Giang Đề gõ xong lại giơ màn hình điện thoại lên cho anh xem.
Lần này, Trần Hiệt thấy:
[Dì Trần: Tiểu Đề, chào con!]
[JT: Chào dì ạ]
Trần Hiệt nhướn mày: "Em không xóa hả?"
"Lười xóa.
"Cả người chàng trai toát ra vẻ lười biếng. Trần Hiệt nhếch khóe môi, thầm nghĩ sao lúc gõ chữ trả lời lại không nói lười phản hồi?"Anh Hiệt, cho em tờ giấy.
"Triệu Bắc Nam lên tiếng. Trần Hiệt đẩy cả hộp khăn giấy qua, lúc này chợt nhớ đến chuyện gì đó."À đúng rồi. Giang Tiểu Đề, trưa nay Bắc Nam bảo tối qua chúng ta làm gì đó." Trần Hiệt lại đeo găng tay, tùy ý hỏi, "Rốt cuộc tối qua chúng ta làm gì?
"Anh không nhận ra là sắc mặt Giang Tiểu Đề tối sầm lại. Rồi cậu u ám nói một câu:"Makka Pakka.
"Động tác của Trần Hiệt khựng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía chàng trai. Chỉ thấy cậu nở một nụ cười tinh quái:"Chúc ngủ ngon, Makka Pakka. Chúc ngủ ngon, Igglepiggle. Chúc ngủ ngon, Tombliboos. Chúc ngủ ngon, Pontipines.
"Trần Hiệt hóa đá tại chỗ. Giang Đề thưởng thức biểu cảm biến hóa đặc sắc như kính vạn hoa của người đàn ông, khóe môi cong lên đầy trêu chọc. Trần Hiệt thấy vậy như tỉnh hồn, vừa kinh ngạc vừa khó tin. Anh hỏi bằng giọng chỉ hai người mới có thể nghe:"Em... biết hết rồi?
"Giang Đề liếc anh, ánh mắt đầy chán ghét và chế giễu. Cả người Trần Hiệt khó chịu, đó là bí mật mà anh giữ kín suốt 23 năm trời. Anh mấy lần quay đi, lại mấy lần nhìn về phía Giang Đề, muốn nói lại thôi. Giang Đề nhìn thấu tâm tư của anh."Muốn tôi giữ bí mật cho anh hả?
"Trần Hiệt gật đầu. Giang Đề mím môi, đột nhiên tháo găng tay, đẩy đĩa của mình đến trước mặt anh."Bóc tôm cho tôi."
Trần Hiệt: "... Bóc bao con?"
Giang Đề ngang nhiên đáp: "Bóc đến khi tôi no thì thôi."
---
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!