Giống với Trương Hách Lượng thì hầu hết người xem đều cảm thấy EOG sẽ thắng trận này.
Dù sao EOG đã nạp một giọt máu tươi dữ dội vào người.
Trương Hách Lượng cũng đã sớm đặt chỗ cho bữa tiệc buffet hải sản để chờ các tuyển thủ của mình thành công tan làm.
Nhưng điều bất ngờ là --
Vòng loại trực tiếp diễn ra theo thể thức BO5 và trận ra quân của EOG kéo dài năm hiệp.
Hơn nữa, thua.
Điều này không có gì kỳ lạ nhưng chắc chắn sẽ khiến nhiều người phải ngạc nhiên.
Khi trận đấu kết thúc thì đã là nửa đêm và nhà hàng cũng đã đóng cửa.
Tất cả các thành viên EOG đều ỉu xìu.
Họ kiêu hãnh tự hào biết bao nhiêu khi vào sân thì xấu hổ biết bấy nhiêu khi ra sân.
Trên xe trở về căn cứ, không ai lên tiếng.
Thành thật mà nói, trận thua hôm nay trước VCB không phải là một trận thua quá đáng xấu hổ.
Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy khó chịu chính là thất bại ngày hôm nay là điều họ chưa từng gặp phải.
Sau khi về căn cứ, Tần Thư hỏi mọi người: "Xem lại hay ngủ đều tùy mọi người.
"Mọi người đều không buồn ngủ và muốn xem lại. Chỉ có Time đột nhiên quay đầu rời đi. Mọi người nhìn hắn rời đi rồi sau đó quay đầu nhìn Giang Đề. Sắc mặt Giang Đề không bình thường, môi có chút trắng bệch. Cậu im lặng mím môi, hạ mi mắt nhợt nhạt xuống, nói:"Trận thua hôm nay đều là lỗi của tôi, tôi thừa nhận.
"Bầu không khí có chút ngưng tụ, đồng đội không biết nên nói cái gì. Tần Thư vỗ vỗ vai Giang Đề, thở dài:"Lên tắm rửa ngủ đi, ngày mai chúng ta nói chuyện thi đấu sau.
"Sau đó, cô nhấc giày cao gót mệt mỏi rời đi. Giang Đề chăm chú nhìn bóng dáng huấn luyện viên rời đi, mím môi chặt hơn. Một lúc sau, Triệu Bắc Nam và Cloud cũng lên lầu, chỉ còn lại Giang Đề với Trần Hiệt trong phòng khách. Trần Hiệt xoa đầu chàng trai, nhẹ giọng hỏi:"Muốn nói chuyện hay đi ngủ?"
Giang Đề im lặng xong nói: "Muốn tập luyện."
"Anh không nghĩ đó là ý tưởng hay."
"......" Giang Đề cúi đầu, "Vậy đi ngủ.
"Trên thực tế, tất cả mọi người đều không có được một giấc ngủ ngon. Ngày hôm sau, Tần Thư dẫn họ đi xem lại cả buổi sáng. Trong số đó, Giang Đề là người được nhắc đến nhiều nhất."Trong đợt tấn công này, có ba khu trống nhìn theo đường thẳng từ A1 đến F6. Bé Đề, cậu bỏ qua sự nguy hiểm của họ và dẫn đầu mở combat.
Kết quả là cậu đã bị Scary lao vào giết chết."
"Trong năm giây này, cậu ở dưới trụ của người ta, trong mắt chỉ để ý đầu người, không nhìn map. Sau khi bị giết chắc chắn là hậu quả mạng đổi mạng khiến tuyến sau của chúng ta trống không và trận combat tổng đột nhiên nổ ra. 16 giây sau bị đánh bại hoàn toàn."
"Lúc ăn Boss đó, Time đã nhiều lần ra hiệu rút lui mà cậu không để ý. Bắc Nam còn đang đi đường vòng để bảo vệ pháp sư, thậm chí cậu còn không call câu nào mà chỉ đi vào để ăn Boss, buộc đội trưởng phải vào cùng, cuối cùng thì ăn được Boss nhưng người cũng bốc hơi."
"Trận này kéo dài 32 phút thì Time hô 23 chữ yêu cầu cậu rút lui."
"Cùng đợt này, chính cậu là người tự tiện mở giao tranh...
"Cuối câu giọng Tần Thư trở nên khàn khàn. Cô nhấp một ngụm nước để làm thanh cổ họng, ngẩng đầu nhìn Giang Đề, vốn định phê bình nghiêm khắc nhưng khi nhìn thấy lông mày cậu bé rũ xuống, vẻ ngỗ ngược thường ngày cũng không còn nữa thì liền ngừng nói. Quên đi, đứa trẻ vẫn còn nhỏ nên phải từ từ. Giọng nói của Tần Thư bất giác dịu đi:"Giang Đề, cậu biết mình sai ở đâu không?
"Giang Đề im lặng một lúc, sau đó gật đầu. Nhưng ngay lập tức cậu lại lắc đầu. Time cau mày, rất không vui nói:"Hãy nhớ rằng, cậu là AD! Là AD! Là AD! Việc mở giao tranh không phải là việc của cậu.
Nhiệm vụ của cậu là ở tuyến sau và gây sát thương."
Time nghĩ về việc đã bị tuột đi cơ hội như thế nào ngày hôm qua là máu muốn chảy ngược lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!