Chương 27: Ngủ Chung Giường

Con dao rơi xuống đất.

Một câu nói của Trần Hiệt cuối cùng cũng mang lý trí của Giang Đề về.

Má áp vào vai Trần Hiệt, cậu thở dốc từng đợt, toàn thân lạnh lẽo đến mức run rẩy.

Trần Hiệt vừa ôm vừa dùng lòng bàn tay xoa xoa sau đầu cậu, nói đi nói lại vào tai "Không sao, không sao......"

Không biết qua bao lâu, trên đầu đã có điện sáng trưng.

Giang Đề di chuyển, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên.

Hai người nhìn nhau, người thì lo lắng người thì môi trắng bệch.

Trần Hiệt giơ ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa đôi mắt đỏ hoe của chàng trai.

Đầu ngón tay có hơi ẩm ướt.

Trần Hiệt hối hận rồi.

Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy thì anh đã không để Giang Đề ở một mình trong căn cứ.

Một chàng trai thường ngày phản nghịch nổi loạn cuối cùng cũng cởi bỏ cảnh giác để lộ sự yếu ớt mỏng manh trong tuổi tác của mình.

Giang Đề sợ hãi cực độ, phản xạ của cậu rất chân thực, và cậu cũng không đẩy cái ôm của Trần Hiệt ra khi đã có điện.

Khi hồn quay về, thân thể cậu không khỏi rùng mình quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt sợ hãi.

Trần Hiệt hỏi cậu "Có chuyện gì thế?"

"Bên ngoài......" Giang Đề hung hăng xoa mặt, "Tôi nói đã thấy ma, anh có tin không?"

"......?

"Trần Hiệt buông thân thể Giang Đề sải bước đến cạnh cửa sổ, cạch cạch mở cửa kính. Anh thò đầu ra. Giang Đề cạp đầu mèo, trên người lại toát ra mồ hôi lạnh. Không ngờ, Trần Hiệt hét lớn ra bên ngoài:"Sư phụ, sửa xong rồi sao?"

Mấy ánh đèn pin chiếu vào cửa sổ, bên ngoài có người to giọng đáp: "Được rồi, được rồi, không có vấn đề gì lớn.

"Giang Đề không cạp đầu mèo nữa, máu dần dần tràn về lại: ? Trần Hiệt đóng cửa sổ quay đầu nói:"Những gì em nhìn thấy chắc chắn là thợ điện.

"Đù. Sửa mạch thì sửa mạch thôi, sao còn úp mặt vào cửa sổ? Khiến cậu sợ muốn chết. Một bóng đen bao trùm lấy cậu, Trần Hiệt đột nhiên đến gần Giang Đề, giơ tay nhéo nhéo má cậu. Cảm xúc trơn nhẵn, mềm mại."Sao nữa?" Chàng trai giận dữ đập tay anh.

Lúc này đột nhiên ánh mắt của Giang Đề dừng lại.

Tối nay Trần Hiệt mặc áo sơ mi trắng và thắt cà vạt. Cấm dục đàng hoàng, chắc chắn anh đã vội vã từ bữa tiệc gia đình đến đây.

Chắc do va chạm vật lý vừa rồi nên cà vạt của anh bị lệch.

Có một vết cắt trên tay áo phải của anh, mép vết cắt nhuốm máu đỏ tươi.

Đồng tử Giang Đề đột nhiên co lại, cuối cùng cậu cũng nhớ ra mình vừa cầm dao.

Nhiệt độ cơ thể lại giảm vài độ, cậu đặt mèo xuống, nắm chặt cánh tay phải của Trần Hiệt và đẩy tay áo anh lên bằng những ngón tay run rẩy.

Sau khi nhìn rõ vết thương, đầu Giang Đề trống rỗng, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ.

Trần Hiệt chỉ nhướn mày nói: "Không sâu lắm.

"Quả thực vết thương rất nông và không dài. Nó chỉ cắt đứt da nên chảy một ít máu. Nhưng đối với Giang Đề thì đây là một vấn đề lớn. Cậu nhớ rằng đôi tay của Trần Hiệt đã được bảo hiểm hàng chục triệu nên có thể tưởng tượng chúng được trân quý như thế nào. Nếu vết thương nghiêm trọng hơn...... Giang Đề không thể nghĩ nữa. Cậu mím môi kéo Trần Hiệt bước ra."Em định đi đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!