Chương 26: Nhà Ma Ám

Không dễ để đưa một đám say rượu trở về căn cứ.

Trần Hiệt lùa từng người một ra khỏi xe và gọi người trong căn cứ đưa họ lên.

Trương Hách Lượng ghét bỏ chọn người trong xe.

Giang Đề là người cư xử tốt nhất, ngủ ngon và không ồn ào chút nào.

Tuy nhiên, Trần Hiệt hất tay Trương Hách Lượng ra rồi nói: "Tôi sẽ làm."

Cửa xe vừa mở thì Trương Hách Lượng liền nhìn thấy Trần Hiệt ôm Giang Đề nghiêng người, vững vàng đi về phía biệt thự.

"......

"Trần Hiệt, tôi không thể nhận ra rằng cậu có tính cách rất bảo vệ, giống như cách cho Giang Đề ăn nữa vậy. Time ở đằng kia say đến mức đứng không vững, không cẩn thận lăn xuống đất, đưa tay về phía Trần Hiệt lớn tiếng hét:"Anh Hiệt, em cũng muốn được ôm... Kiểu công chúa."

Triệu Bắc Nam cùng hắn lăn lộn, cười khúc khích: "Tôi thì khác, tôi, tôi muốn ôm công chúa... ôm bé Đề."

"Cậu thích đàn ông chứ gì."

"Con cẹc. Đội trưởng mới đúng.

"*** Chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa là vòng loại trực tiếp bắt đầu. Để cho team phục hồi, EOG đặc biệt cho họ một kỳ nghỉ. Thật trùng hợp lại là tiết Thanh Minh. Một ngày trước kỳ nghỉ, căn cứ trống trải. Từ tuyển thủ chuyên nghiệp đến nhân viên cấp cao, người người về nhà thờ cúng tổ tiên và nhà nhà nghỉ phép thì đi nghỉ phép. Giang Đề là người duy nhất không có ý định ra ngoài. Ngày hôm đó cậu dậy sớm đứng ở cửa tiễn đồng đội ra về. Triệu Bắc Nam cảm động lau nước mắt nói:"Bé Đề, tôi dọn mộ ở quê xong sẽ quay lại. Đừng nhớ tôi quá, bái bai."

Giang Đề dựa vào cửa ngáp vài lần: "Bye bye.

"Ngay khi Triệu Bắc Nam rời đi thì Trần Hiệt, Time và Cloud cùng nhau đi xuống. Cậu uể oải đứng thẳng người lên. So với những đồng đội khác đang đẩy vali cồng kềnh thì Trần Hiệt chỉ vác một chiếc túi màu đen trên một vai và ôm Lộ Lộ trong tay. Anh buông tay ra và xoa xoa mái tóc rối bù của chàng trai theo thói quen."Em ở nhà một mình nhớ ăn cơm đấy nhé?

"Anh cảnh báo. Cơn gắt ngủ của Giang Đề còn chưa tan, bực bội mà nhìn anh:"Ừ."

Time cười: "Cơ mà bé Đề này, cậu thật sự muốn ở lại căn cứ một mình hả? Sắp đến Thanh Minh rồi đó."

"Thanh Minh thì làm sao?"

Time đột nhiên nhìn xung quanh rồi thần bí nói: "Trong tiết Thanh Minh ý mà, đủ thứ bẩn thỉu sẽ xuất hiện đấy, cậu không sợ sao?"

"Nín."

"Ai dà, can đảm ghê gớm he.

"Giang Đề không quan tâm. Không phải cậu can đảm mà chỉ là lâu nay cậu đã quen sống một mình, cũng chưa bao giờ mê tín dị đoan. Time lại cười một cách kỳ lạ,"Vậy thì tôi sẽ nói cho cậu một bí mật nữa.

"Ngoài trời gió thổi mạnh xen lẫn những hạt mưa khiến đầu cậu hơi lạnh. Giang Đề mặc hoodie khoanh tay trước ngực chờ Time nói câu gì đó thú vị, giống như đang xem kịch vậy. Time:"Căn cứ của chúng ta vốn là hung trạch, có mấy người chết rồi. Đó, sợ chưa? Đã sợ chút nào chưa?"

Trần Hiệt cau mày lạnh lùng liếc nhìn hắn ta: "Cậu nói nhảm xong chưa?"

Cloud cũng trợn mắt nhìn Time sau đó cười với Giang Đề: "Là giả đấy, đừng nghe lời hắn.

"Time làm một cử chỉ giễu cợt kéo khoá miệng bằng tay. Cloud đẩy hắn ta ra ngoài để lại Trần Hiệt đứng đó. Trần Hiệt đứng yên trước mặt Giang Đề, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của cậu nhưng lại do dự không muốn nói. Đã lâu rồi nhưng anh không quên được. Ngay từ đầu đứa nhỏ này đã không có mối quan hệ tốt với gia đình nên việc đặt câu hỏi cũng vô ích."Giang Tiểu Đề, anh đi đây."

"......Ừ.

"Trần Hiệt quay người bước ra ngoài. Giang Đề chăm chú nhìn bóng lưng anh, tay nhanh hơn não một bước... Kéo quai đeo ba lô của anh. Trần Hiệt quay người lại. Giang Đề mím môi:"Anh......"

"Sao vậy?

"Giang Đề khó chịu nhéo mũi, cảm thấy lúng túng không biết mình muốn nói gì. Sau đó đột nhiên cậu trở nên cáu kỉnh."Không sao." Cậu nới lỏng những ngón tay mảnh khảnh của mình, "Không có gì, anh đi đi.

"Trần Hiệt lại không nhúc nhích. Anh nhìn Giang Đề nói:"Anh sẽ cố về sớm trong vòng ba ngày."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!