Bên trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe thể thao, Vinh Thiển
lười biếng dựa vào lưng ghế, bên ngoài cửa sổ, một mùa đông giá lạnh đã
bắt đầu, mỗi một hơi thở cũng có thể cảm nhận được cái lạnh. Anh lại
không chạm vào cô. Mặc dù cũng sắp đến giới hạn không khống chế được.
Động tác Hoắc Thiếu Huyền dừng xe một cách thuần thục: "Anh đưa em vào."
"Không cần." Vinh Thiển tháo dây an toàn ra: "Đã đến cửa chính rồi."
"Hôm nay chú Vinh không ở nhà, anh đưa em vào."
Quả nhiên Cố Tân Trúc đang đứng chờ ở phòng khách như mọi lần, Vinh Thiển vừa vào liền gọi to: "Mẹ."
"Thiển Thiển, ăn cơm tối chưa? Mẹ có dặn phòng bếp để dành phần cơm cho con đó."
"Dì Cố, con cùng cô ấy ăn ở bên ngoài rồi." Hoắc Thiếu Huyền đứng bên cạnh ôm Vinh Thiển.
"Tốt." Cố Tân Trúc từ trước đến nay luôn luôn vui vẻ với mọi người, tuy đã
ngoài bốn mươi tuổi nhưng do biết cách chăm sóc cơ thể nên nhìn qua bà
vẫn còn rất trẻ. Hoắc Thiếu Huyền không ở lại lâu, Cố Tân Trúc tự mình
tiễn anh ra ngoài, Vinh Thiển đứng trước cửa sổ trong phòng, tóc tai vẫn còn lộn xộn, ngón tay cô cầm lấy rèm cửa sổ bên cạnh, chiếc xe của
Hoắc Thiếu Huyền từ từ đi xa khỏi tầm mắt cô sau đó biến mất, trong lòng cô không che giấu được chua xót.
Hoắc Thiếu Huyền, thực ra anh vẫn còn rất để ý đúng không?
Ở trong phòng chơi game trên máy vi tính, không ngờ mải mê chơi đến đêm, dạ dày cũng bắt đầu kháng nghị, Vinh Thiển mang dép lê đi xuống phòng bếp lầu dưới kiếm ăn. Trên bàn là thức ăn để phần lại cho cô, nhưng
chẳng qua không có món nào cô thích ăn. Khẩu vị của cô và Vinh Trạch cơ
bản là trái ngược nhau, trong ngày thường, Cố Tân Trúc sẽ bảo phòng bếp làm theo khẩu vị của Vinh Thiển, trừ phi… Ví dụ như hôm nay, Vinh An
Thâm không ở nhà.
Năm đó, mẹ ruột của cô qua đời vì
lí do ngoài ý muốn, Cố Tân Trúc dẫn theo Vinh Trạch gả vào Vinh gia,
Vinh An Thâm có nói với Vinh Thiển: "Từ đây trở đi, chúng ta là người
một nhà, Vinh Trạch là anh trai con, anh trai ruột."
Thật là châm chọc, ý nói là, từ trước lúc Vinh Thiển được sinh ra, con trai
của Cố Tân Trúc cũng đã mấy tuổi rồi. Cố Tân Trúc gả vào Vinh gia vài
chục năm, đối xử với Vinh Thiển rất là tốt, cái gì cũng chiều theo cô,
Vinh An Thâm luôn nói, bà ấy xem Vinh Thiển như là con gái ruột.
Vinh Thiển liếc mắt qua những món ăn kia một lần nữa, cầm miếng bánh ga
-tô từ tủ lạnh xong đi lên lầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!