Chương 4: Món quà sinh nhật đặc biệt

Vinh Thiển chống cằm, chăm chú nhìn lên bục giảng không chớp

mắt. Lâm Nam đẩy đẩy cánh tay cô: "Đừng có giả vờ như đang học hành

nghiêm túc đi, thành thật khai báo, tối hôm qua thành công không?"

Vinh Thiển liếc xéo cô một cái: "Cô nương, cậu mới bao nhiêu tuổi hả…"

"Chậc chậc, sự tình đã đến như vậy, mình không tin anh ấy có thể buông tha cậu."

Vinh Thiển thiếu chút nữa muốn kêu lên, hôm qua cô say đến bất tỉnh nhân sự, kế hoạch dự tính trước đã sớm bị cô ném ra đằng sau: "Đừng chạm vào

nỗi đau của mình chứ."

Hoắc Thiếu Huyền đã từng nói,

chờ đến khi cô 20 tuổi. Vinh Thiển mong chờ đến ngày đó, không phải bởi

vì nguyên nhân nào khác, mà là chỉ cần Hoắc Thiếu Huyền muốn cô sớm một

ngày, thì cái gai trong lòng anh sẽ có thể nhổ ra sớm một ngày. Cô rất

quyết tâm, nhưng khi gần được như mong muốn, cô lại để lỡ mất.

Hiện giờ, Vinh Thiển 20 tuổi.

Hoắc Thiếu Huyền 26 tuổi.

Cô hay nói khuôn mặt anh như vậy chỉ giỏi mê hoặc phụ nữ, nhưng nói ra có

lẽ không ai tin, đến bây giờ Hoắc Thiếu Huyền vẫn là "sạch sẽ", 26 năm

qua, trừ lúc anh tự mình giải quyết bên ngoài, trong sinh mệnh của anh,

chỉ có duy nhất một mình Tiểu Thiển.

Tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Nam đưa một tay chặn ngang Vinh Thiển, tay kia kéo ba lô qua, lấy từ bên trong ra một hộp quà được gói rất đẹp: "Mình và Bối

Bối hùn tiền mua, về nhà rồi xem nha."

"Không phải không cho cậu tốn kém rồi sao?"

"Ai da, không có bao nhiêu mà."

Vinh Thiển không lay chuyển được cô bạn: "Cảm ơn."

Sáng nay khi ra cửa, người giúp việc nói với cô sau khi tan học Hoắc Thiếu

Huyền sẽ đến đón cô, Vinh Thiển vội vàng thu dọn sách và giấy bút đứng

lên.

Hoắc Thiếu Huyền xuất hiện ở cửa lớn chữ T, anh chưa bao giờ có ý tránh né sự tò mò của những người khác. Giống như lúc này, anh đang nhàn nhã đứng dựa vào chiếc xe thể thao màu vàng lóa mắt, ánh mặt trời xuyên qua kính mát trên khuôn mặt, rọi lên đường nét sóng

mũi cao thẳng của anh, Chu Đình Đình vứt bỏ đám bạn đang đi cùng qua một bên, chạy đến.

"Hoắc Thiếu."

Hoắc Thiếu Huyền hướng mắt nhìn cô: "Cô là…?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!